“Anh mau cút cho khuất mắt lão tử!” Sao Lâm Đại Sơn có thể không biết tâm tư của Lâm Diệu Đường chứ, không kiềm chế được mà cũng quay sang nhìn Tô Thấm Nhiễm một cái.
Lâm Đại Sơn thật sự không coi trọng nha đầu này, lớn lên quá mỏng manh, một bộ dáng gió thổi là có thể bay như thế, sao có thể khỏe mạnh như những cô nương ở nông thôn chứ.
Nhưng tiểu tử Lâm Diệu Đường này vẫn luôn làm ầm ĩ không muốn cưới vợ, những cô gái được giới thiệu cho Lâm Diệu Đường ở làng trên xóm dưới không đủ 20 người thì cũng có mười mấy người, còn có cả cô nương trong thành nữa, nhưng mà tiểu tử này không coi trọng bất cứ ai cả, chẳng lẽ lại coi trọng nha đầu này? Như vậy thì không được, nha đầu này nhìn là biết không giỏi làm việc, cũng không giống như một người dễ sinh đẻ.
“Cha, con tới đây để giúp cha mà!” Lâm Diệu Đường cố gắng thu hồi dáng vẻ lưu manh thường ngày, muốn biểu hiện thật tốt ở trước mặt người trong lòng.
Suốt 23 năm trong cuộc đời, Lâm Diệu Đường chưa bao giờ gặp được cô gái nào khiến anh không thể rời mắt khỏi.
Lâm Diệu Đường cảm thấy cô gái trước mặt giống như công chúa gặp nạn ở trong truyện cổ tích vậy, còn anh chính là cái người cứu công chúa trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng kia…… Thợ săn, hình như là thợ săn thì phải.
“Tôi không cần anh phải giúp đỡ gì cả, anh mau trở về đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!” Lâm Đại Sơn thấy bộ dạng của Lâm Diệu Đường liền thấy tức giận.
“Cha, rõ ràng nữ đồng chí này đã không đi nổi nữa, sao cha có thể để cho người ta đi bộ chứ, người ta tới đây là vì hưởng ứng lời kêu gọi của đảng xuống nông thôn xây dựng đất nước, cha phải làm cho người ta cảm nhận được, cảm nhận được bầu không khí giống như ở nhà vậy!”Vốn dĩ Lâm Diệu Đường còn định nói hai câu thành ngữ, nhưng khổ nỗi trình độ văn hóa của anh chỉ dừng lại ở lớp 2, nói thành ngữ thật sự có chút khó.
“Cảm ơn đồng chí, đội trưởng đã cho phép chúng tôi ngồi xe bò, đã không còn quá mệt nữa” Tô Thấm Nhiễm mỗi lần nhìn thấy Lâm Diệu Đường thì trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng mà cô không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng nói chuyện như cũ, nhưng nếu để ý kĩ vẫn có thể nghe ra một chút ôn nhu ở trong đó.
Tô Thấm Nhiễm biết đó là do bản thân cô áy náy, suy cho cùng thì cô đã nợ Lâm Diệu Đường một mạng.
Ở kiếp trước cô đã mang nỗi áy náy ấy đến mười mấy năm, cho đến lúc mất đi cũng không thể quên được dáng vẻ trước khi chết của Lâm Diệu Đường, giờ phút này không thể thuận thế mà đồng ý được, hiện tại nam nữ lớn lên khác biệt, một cô gái sao có thể dễ dàng để một nam nhân khác chở mình chứ.
Kiếp trước cô cô độc cả đời, đến đời này cũng không có ý nghĩ muốn gả chồng.
Huống hồ khoảng cách giữa cô và Lâm Diệu Đường quá lớn, không có tiếng nói chung, hơn nữa để trả ơn đâu phải chỉ có mỗi cách là lấy thân báo đáp.
Được trở lại với kiếp này lần nữa, Tô Thấm Nhiễm thật lòng hy vọng Lâm Diệu Đường có thể sống lâu trăm tuổi, sống một cuộc sống bình an thuận lợi cứ thế mà trôi qua thật nhẹ nhàng , hiện tại cô chẳng còn gì trong tay, cho dù bây giờ có được trở lại lao động ở vùng nông thôn này đi nữa cũng thật sự không dễ dàng gì, chứ đừng nói đến báo ân.
Mà người cô cần phải trả ơn nhất, chính là cha mẹ và cậu của mình, sau khi cô về nhất định phải mang tài sản của gia đình trở lại, đồng thời cũng phải khôi phục lại chức vị cho họ.
“Cảm ơn cái gì chứ, nếu đồng chí đã tới Đại Thanh sơn của chúng tôi thì mọi người ở đây cũng đều là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là điều hiển nhiên, tôi tên là Lâm Diệu Đường, còn đồng chí, không biết nên xưng hô như thế nào nhỉ?”.