"Là sao?" Lý Đông Mai có chút khó hiểu."Chúng ta tới nơi này có thể trở về hay không còn chưa chắc chắn, nhưng người có điều kiện tốt nhất trong thôn là Lâm Diệu Đường, cha mẹ anh ta cũng đều rất lương thiện.
Hiện giờ trong mắt Lâm Diệu Đường đều là A Nhiễm, có thời gian hai chúng ta khuyên nhủ A Nhiễm một chút." Triệu Tố Cầm nói tiếp.Đây là điều Triệu Tố Cầm đã suy nghĩ rất lâu, Lý Tuyết chính là một người thực tế “không thấy thỏ không thả ưng”, nếu cô ta coi trọng Lâm Diệu Đường như vậy, chứng tỏ Lâm Diệu Đường phải là lựa chọn tốt nhất.Hơn nữa, anh ta cũng không giống người khác, thấy một người thích một người, trong nhiều năm như vậy chỉ thấy anh ta coi trọng một mình A Nhiễm.Tô Thấm Nhiễm tuy rằng không nói, nhưng nhìn khí chất của Tô Thấm Nhiễm, hơn nữa đồ đạc cũng không mang theo bất cứ thứ gì, nhìn là biết nhất định là gia đình gặp biến cố bất ngờ.
Gia đình như vậy muốn trở về thành phố so với lên trời còn khó hơn, hơn nữa người bình thường cũng sẽ ghét bỏ thành phần không trong sạch, không chịu cưới.Trước mắt mà nói, Lâm Diệu Đường là lựa chọn tốt nhất của Tô Thấm Nhiễm.
Đương nhiên Lâm Diệu Đường thật sự không xứng với Tô Thấm Nhiễm."Tại sao..." Lời phản bác của Lý Đông Mai đến bên miệng nhưng cũng không nói nên lời, nếu người kia có thể trở về cũng sẽ không ở chỗ này sáu năm."Vậy ai cũng rất xinh đẹp, sao anh ta lại không động tâm?" Lý Đông Mai với Triệu Tố Cầm nói chuyện, cũng không nói rõ ràng."Ý tứ của Lý Tuyết rất rõ ràng, nhưng Lâm Diệu Đường không thèm để ý cô ta." Triệu Tố Cầm cũng nói thẳng."Ai.., không nói nữa, mọi chuyện cứ để A Nhiễm tự mình quyết định đi, chuyện tình cảm người khác không thể định đoạt thay cô ấy được." Lý Đông Mai gãi gãi đầu, thật đúng là không thích hợp thảo luận những thứ này, hơn nữa A Nhiễm mới tới đây được hai ngày.Sao lại xui xẻo như vậy mà bị Lâm Diệu Đường coi trọng, Lâm Diệu Đường đúng là một tên đầu gấu, chơi bời lêu lổng, con trai được nuông chiều của nhà đội trưởng.Triệu Tố Cầm cũng thở dài, sau đó hai người đều không nói gì nữa, cũng nằm xuống nghỉ ngơi, sau một ngày lao động thật sự rất mệt mỏi.Mãi đến khi ăn cơm tối hai người mới đánh thức Tô Thấm Nhiễm.Tô Thấm Nhiễm mơ mơ màng màng đi theo ăn cơm tối, sau khi rửa chén xong lại trở về ngủ.Tất cả mọi người cũng không nói chuyện với nhau, nhanh chóng sắp xếp xong là đi ngủ, dù sao thật sự rất mệt mỏi.Sáng hôm sau, lúc Vương Ái Cúc nằm bên cạnh trở mình, Tô Thấm Nhiễm liền mở mắt, toàn thân đau nhức, nâng người một chút cũng cố sức.Tô Thấm Nhiễm nhìn mái nhà, không khỏi ngẩn người, cuối cùng lại nằm thêm một lúc sau đó quyết tâm rời giường.Cô nhẹ nhàng rửa mặt xong lại dọn dẹp phòng một chút, sau đó đi giặt quần áo.Quần áo Tô Thấm Nhiễm mang đến cũng không nhiều, đều là lấy trong lúc vội vàng, chỉ có hai bộ quần áo và thêm một cái quần, còn không có quần áo ấm.
Bây giờ còn may, nhưng vài ngày nữa trời lạnh phải mua thêm quần áo."A Nhiễm, sao cô không nghỉ ngơi thêm một lát." Phó Hưng Quốc hôm nay đến phiên gánh nước, đi ra thì thấy Tô Thấm Nhiễm đang giặt quần áo ở đó."Hôm qua tôi ngủ sớm, cũng đủ rồi, phải giặt quần áo, nếu không ngày mai sẽ không có quần áo mặc nữa." Tô Thấm Nhiễm nhàn nhạt cười.“Vậy cô giặt quần áo đi.
Tôi cũng làm đây.” Phó Hưng Quốc nhìn Tô Thấm Nhiễm nghiêm túc giặt quần áo, cảm giác thật bình yên, nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt, bụng đói đã biểu tình.“Vâng.” Tô Thấm Nhiễm gật gật đầu tiếp tục giặt quần áo của mình.Đợi đến khi hai người Lý Đông Mai thức dậy, Tô Thấm Nhiễm đã giặt xong quần áo."A Nhiễm, cô dậy sớm như vậy làm gì?" Lý Đông Mai ngạc nhiên nhìn Tô Thấm Nhiễm, cô gái này điên hay không mệt, mới sáng sớm đã dậy làm cái gì."Hôm qua ngủ quá sớm, nên thức dậy giặt quần áo, nếu không đều là mồ hôi, bốc mùi rồi." Tô Thấm Nhiễm giúp hai người múc nước rửa mặt.“Cô thật đúng là sạch sẽ!” Khóe miệng Lý Đông Mai giật giật, nếu bảo Đông Mai dậy sớm giặt quần áo, cô tình nguyện mặc quần áo bẩn..