“Đường Tử, con là con của ba, muốn ba nuôi con cả đời ba cũng vui lòng, nhưng là tương lai con cũng cần cưới vợ, nếu thật là con thấy thích cô nương này thì con nên suy nghĩ kỹ lại đi!” Lâm Đại Sơn vỗ vỗ bả vai Lâm Diệu Đường, kéo xe bò rời đi.Lâm Diệu Đường nhìn bóng dáng của Lâm Đại Sơn rồi lại quay đầu xem Tô Thấm Nhiễm đang cố gắng cùng bắp ngô phân cao thấp, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy có chút mờ mịt.Tô Thấm Nhiễm cũng không còn hơi sức đâu mà đi xem Lâm Diệu Đường, toàn tâm toàn ý lột bắp, đầu óc lại như trên mây.Không phải thế này, đời trước mình được phân đến tá túc ngờ ở nhà người kia, cũng không cùng mẹ của Lâm Diệu Đường và nhị thẩm vào một đội.

Lâm Diệu Đường cũng không xuống ruộng, cũng không giúp mình làm việc, chính hắn cũng không bắt đầu làm việc, kiếp này có chuyển biến một chút, trước tiên là cảm tình của Lâm Diệu Đường với mình.

Cô cũng không biết Lâm Diệu Đường coi trọng bản thân ở điểm nào? Ở nông thôn mọi người không thích nhất là kiểu người như mình.

Bởi vì làm không được việc nhà nông, vậy có nghĩa là ăn không đủ no.“Cô nhóc này, cháu đừng bị thím dọa đấy, vừa mới thím chính là đang mắng Lâm Diệu Đường chứ không liên quan gì đến cháu hết.”Sau khi Lâm Diệu Đường rời đi, Vương Thu Lan nhìn đến bộ dáng Tô Thấm Nhiễm dại ra không khỏi có hơi đau lòng, đứa trẻ ngoan ngoãn lại bị mình dọa thành ra như kia.“Không sao đâu ạ, vẫn là cháu làm phiền thím, cháu xin lỗi thím.” Tô Thấm Nhiễm đầy vẻ mặt xin lỗi mà nhìn Vương Thu Cúc.“Có gì đâu mà phiền phức, tuổi cháu còn nhỏ mọi người chăm sóc là điều bình thường.” Tôn Mai mở miệng.Xem bộ dáng Đường Tử là coi trọng cô nương này, dựa theo trình độ hai vợ chồng chiều chuộng Đường Tử, cùng với tính cách không đạt mục đích không bỏ qua của Lâm Diệu Đường, Tôn Mai khẳng định Tô Thấm Nhiễm phải gả cho Đường Tử.

Trừ phi Lâm Diệu Đường chết, bằng không ai dám lấy Tô Thấm Nhiễm, nhìn là biết Lâm Diệu Đường tuyệt đối có thể làm ra việc phóng hỏa đêm động phòng tân hôn.“Cùng nhóm các thím làm việc là hạnh phúc nhất, cháu toàn kéo chân sau của thím!” Tô Thấm Nhiễm vẫn luôn vẫn duy trì một loại thái độ khiêm tốn.“Cô nhóc này dẻo miệng thật đấy!” Vương Thu Lan bị Tô Thấm Nhiễm chọc cười, dùng ngón tay chỉ vào trán Tô Thấm Nhiễm một cái.“Hai người khát không để tôi đi lấy nước!” Tôn Mai nói xong đứng dậy không để cho hai người có cơ hội phản ứng.“Thím, cái này ngài cầm đi, còn muốn ngài nói cho đồng chí Lâm Diệu Đường, cháu sẽ không lấy đồ vật của anh ấy.”Thấy Tôn Mai đi rồi, Tô Thấm Nhiễm đem trứng gà trong túi đưa cho Vương Thu Lan, sống lưng đứng thẳng tắp, chính là muốn nói cho Vương Thu Lan rằng mình không phải là người tham lam món lợi nhỏ.“Cho cháu thì cháu cứ ăn đi, có gì mà phải khách khí, nhà thím mấy quả trứng gà vẫn phải có.”Vương Thu Lan nhìn đến mấy quả trứng gà tròn vo bên trong, trong lòng không khỏi suy nghĩ treo Lâm Diệu Đường lên đánh, đâu ra một tên phá của như vậy chứ?Trách không được ngày hôm qua bản thân đi nhặt trứng gà mà một quả cũng không nhặt được, tên nhóc thối này còn nói cho mình có khả năng gà đẻ trứng gà ở nơi khác đi.

Làm cho Vương Thu Lan tức giận là ai lại nấu cả sáu quả bao giờ, bộ dáng cô nương này cũng không giống như là có sức ăn như vậy, lại không thể mỗi ngày nấu một quả, không phải là muốn nhìn cô nương nhà người ta nhiều một chút thì còn là gì nữa..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play