"Lý Tuyết, sức ăn của tôi không lớn, về sau mỗi ngày giao ít hơn hai lạng lương thực có được không?" Tô Thấm Nhiễm nhìn Lý Tuyết.
"Không thành vấn đề, giao bao nhiêu lương thực ăn bấy nhiêu.
" Lý Tuyết gật gật đầu, chuyện này vốn chính là như vậy, hơn nữa Tô Thấm Nhiễm vừa mới tới, chờ qua một thời gian làm việc cần thể lực, sức ăn sẽ lớn hơn.
Mà bên kia, Lâm Diệu Đường và Hổ Tử cùng nhau đi về: "Hổ Tử, cậu nói xem, sáu quả trứng gà có đủ hay không? Ngày mai tôi đến chỗ chị Ba lấy thịt nữa, còn phải đến cửa hàng của hợp tác xã lấy thêm đồ hộp.
À, A Nhiễm còn chưa có chăn đâu! ""Anh!" Hổ Tử tức giận gào lên một tiếng.
"Mẹ nó! Làm ông đây giật cả mình, muốn chết à?” Lâm Diệu Đường còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để đưa chăn cho Tô Thấm Nhiễm mà không để người ta phát hiện, bị tiếng hét của Hổ Tử làm cho hết hồn.
"Anh họ, anh điên rồi à? Có phải anh ăn trộm sáu quả trứng đó trong chuồng gà không? Sau đó mang cho em nấu chín rồi gửi cho người ta.
Bây giờ anh còn định đi lấy trộm thịt, lấy trộm đồ hộp?” Hổ Tử bực tức nói to.
Cậu cảm thấy Tô Thấm Nhiễm kia chính là một yêu tinh, một yêu tinh tu luyện ngàn năm đến để câu dẫn anh Đường.
Một lần đã là sáu quả trứng gà, cho dù như mấy anh em bọn họ cùng mặc chung một cái quần mà lớn lên, nhiều nhất cũng chỉ được chia một quả trứng gà, mấy người ăn chung một cái đùi gà, chia nhau ăn một miếng đồ hộp, uống chút nước trong đồ hộp.
Tô Thấm Nhiễm, cô ta dựa vào cái gì? Đây vừa mới là lần đầu gặp mặt!"Ai nói trộm? Không phải chỉ có sáu quả trứng gà thôi à? Đó chỉ là tôi không nói với mẹ thôi.
Tôi đến chỗ chị Hai, chị Ba họ cũng muốn cho tôi tiền, cậu cho rằng tôi cần phải đi lấy trộm sao?” Lâm Diệu Đường không vui, giơ chân lên đạp Hổ Tử một cước.
"Anh họ, trọng điểm không phải là trứng gà? Em muốn nói là anh có phải bị Tô Thấm Nhiễm mê hoặc rồi không? Vừa mới gặp một lần đã như vậy, anh có biết người ta ở đâu không? Sau này, người ta có nguyện ý ở lại chỗ chúng ta không? Anh đừng có “moi tim móc phổi” cho người ta, lợi dụng anh xong rồi người ta trở mặt lập tức đá bay anh để quay về thành phố.
” Hổ Tử giận run người, đây có còn là người anh họ thông minh, sáng suốt mà cậu biết hay không?“Cậu đừng nói vớ vẩn! A Nhiễm nhà tôi không phải người như vậy!” Trong lòng Lâm Diệu Đường đã coi Tô Thấm Nhiễm là vợ mình, nghe Hổ Tử nói vậy, lập tức cảm thấy không thoải mái.
Trong lòng lại không mấy dễ chịu, gần đây trong thôn cũng có nhiều nữ thanh niên trí thức gả cho người trong thôn, đều đã sinh con, sau đó lại lừa chồng mình cần phải trở về nhà trong thành phố vì có việc, hoặc lấy lý do là đỗ đại học, xoay đi xoay lại liền bỏ lại cả con mình, đương nhiên có cả nam lẫn nữ.
Đây cũng là lý do thanh niên trí thức xuống nông thôn không được chào đón.
“Aiz!” Hổ Tử thở dài, lắc đầu không muốn nói gì thêm, nói nữa lại ảnh hưởng đến tình cảm anh em.
Hơn nữa Đường ca cái gì cũng tốt, nhưng lại có một chỗ là tính cách quá cố chấp, việc gì đã quyết định thì cho dù chết cũng không ai có thể khiến anh quay đầu được.
“Hay là ngày mai chúng ta vào núi bắt gà rừng và thỏ hoang nhé!” Lâm Diệu Đường cũng cảm thấy đi Xã Cung Tiêu không phải là chuyện hay, nếu không về sau chị hai, chị ba đối với A Nhiễm sẽ có ý kiến.
“Đường ca, bây giờ cũng không phải là mùa đông, cũng không có bộ quần áo tốt như thế, người này một thân mồ hôi cũng không phải mua bán, hôm nay người ta vừa tới, anh làm cô ấy ăn chút khổ, sau qua mấy ngày cứ từ từ dỗ người ta mấy câu ngon ngọt là được.
” Hổ Tử tận tình mà khuyên bảo.
“Được rồi, lòng anh hiểu rõ!” Lâm Diệu Đường không thích nghe liền xoay người rời đi.
.