Editor: Hye JinHoắc Lãng tính cảnh giác luôn rất mạnh, anh không cho rằng phán đoán của mình xuất hiện sai lầm, người này tổng không thể từ trong không khí xuất hiện.
Hoắc Lãng mím môi mỏng, xoa xoa cái đầu, tạm thời đè nén nghi ngờ trong lòng, đưa mắt nhìn xung quanh.
Chặt cây! Nửa giờ sau, đội bảo an tuần tra xung quanh lục đục trở về: "Lãng ca, núi bên phía nam không có vấn đề.
""Phía đông cũng không có vấn đề gì.
""Phía Bắc cũng vậy.
"“Ừ.
” Hoắc Lãng trầm giọng đáp, cánh tay lưu loát chém mấy cây tre, không nhanh không chậm: "Hôm nay không có việc gì, về đi.
"Nói xong thì những thanh niên sau lưng lại không hề nhúc nhích.
Thanh niên Triệu Song Hỉ cao gầy do dự nói: "Lãng ca, anh chặt tre làm gì vậy? Ở nhà cần đan cái gì sao? Bọn em giúp anh chặt, nhiều người chẳng mấy chốc là xong việc.
""Đúng vậy, đúng vậy Lãng ca.
"“Không cần.
”Động tác của Hoắc Lãng lưu loạt, chặt mấy cây tre, lấy phần thân, lượt hết lá, chỉ để lại những cành cứng cáp.
Và mấy cành xung quanh cũng chỉ chặt một nửa, nhô ra thân tre khoảng 5cm.
Loay hoay tới lui, nhìn một lượt hài lòng, dùng dao chẻ củi cạo cạo cái thân tre, vác lên vai đi về phía trước: "Đi thôi.
"Bảy tám thanh niên đứng anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bối rối không hiểu ra sao.
Lần lượt theo chân xuống núi.
Tự hỏi Lãng ca làm cây gậy tre đó để làm gì.
Còn chưa kịp đoán ra tại sao thì đã thấy Hoắc Lãng đi tới chỗ thanh niên trí thức ở, ném cây tre vào sân.
Đám thanh niên chết lặng.
Hoắc Lãng nâng cằm liếc mọi người một cái: "Các cậu còn ở chỗ này làm gì, hiện tại trở về đi, có thể kiếm thêm hai công điểm.
"Đội bảo an là tự tổ chức nên, các thành viên trong đội đều được tuyển chọn những thanh niên rắn rỏi trong đội sản xuất, bình thường đi tuần có thể kiếm được một ít công điểm, tuần tra xong thì xuống đất làm việc có thể kiếm thêm được công điểm.
Làm việc chăm chỉ một ngày cũng có thể kiếm được 12 đến 13 công điểm.
Thanh niên ở đội sản xuất làm việc không biết mệt mỏi mới kiếm được 10 công điểm.
Tuy nhiên, công việc của đội bảo an có tính nguy hiểm nhất định cho nên xã viên cũng không có ý kiến gì.
Sau khi bị Hoắc Lãng nhắc nhở, đám người kia mới chợt tỉnh táo lại, cũng không còn rối rắm nữa, giật mình chạy đi: "Lãng ca, chúng tôi đi trước a!""Ừ.
"Sau khi mọi người đi rồi, không còn thấy được bóng người nữa, Hoắc Lãng quay đầu nhìn về phía nữ thanh niên trí thức bên chỗ giếng.
Tiếng nước ào ào, hẳn là cô ấy đang giặt lại quần áo bẩn bị rơi xuống đất.
Nghĩ nghĩ anh nhấc chân bước đến đó.
Đã chạng vạng 6 giờ tối, mặt trời còn le lói, chỗ ở của thanh niên trí thức bốn phía là cây, so với bên ngoài thì tối hơn một chút.
Ngoài phòng không có ai hoạt động, mơ hồ có thể nghe thấy có tiếng nói cười từ trong phòng truyền ra, hiển nhiên mọi người đã dậy.
Vừa rồi tình hình quá nguy hiểm, dưới tình huống này, Tư Ninh Ninh đánh mất suy nghĩ muốn vào không gian.
Đi tới giếng, dùng thùng kéo nước, cánh tay của Tư Ninh Ninh run lên, trước sau kéo được hai thùng nước.
Đem quần áo giặt sạch, vắt khô thì đột nhiên trước mặt tối sầm lại.
Trong tầm nhìn của cô xuất hiện đôi ủng màu đen.
.