Editor: Hye JinKhác với những người đàn ông trẻ tuổi phía sau, người đàn ông đi đầu lớn hơn vài tuổi, cao to, cường tráng, nước da lúa mì sẫm màu.
Mặc một chiếc quần túi hộp màu xanh xám, đi đôi ủng đen buộc chặt, trên vai sau lưng có treo một khẩu súng bóng loáng, mỗi bước đi đều toát ra khí lực uy nghiêm vô cùng.
Hoắc Lãng vừa dứt lời, lập tức có người thấp giọng giải thích: "Buổi trưa không có cậu, đội sản xuất có thêm mấy thanh niên trí thức đến!.
Về sau phải đi tuần tra bên chỗ Lạc gia bên kia, đội trưởng tám phần là an bài thanh niên trí thức ở chỗ đó! ""Thanh niên trí thức, người thanh phố! Nghe nói còn có mấy thanh niên trí thức nữ rất là xinh đẹp.
"Cuộc thảo luận càng ngày càng lạc điệu, nam nhân đi đầu cau mày thật chặt, xoay người đột nhiên hét lên: "Nghiêm.
"Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt cực kỳ sắc bén liếc nhìn đám người.
Một loạt âm thanh sột soạt, một giây trước cả đám còn cà lơ phất phơ, nháy mắt thẳng tắp.
"Biết hiện tại là thời gian gì không?"Đám thanh niên nuốt nước bọt, giọng nói lớn, vang dội: "Thời gian tuần tra.
""Biết các người là ai hay không?""Thành viên đội bảo an.
""Biết rõ là tốt rồi.
”Người đàn ông mặt mày nghiêm túc, bình tĩnh quay đi: “Các người không chỉ đơn giản là thành viên đội bảo an, mà còn đại biểu cho toàn bộ đội sản xuất 3, thời gian làm việc không được há mồm nói chuyện không đứng đắn, không được làm trễ nãi công việc của đội bảo an.
"Hoắc Lãng luôn trầm lặng, có lẽ đây là lần nói nhiều nhất từ khi hắn xuất ngũ đến giờ.
Đám thanh niên bị uy hiếp giống y như chim cút, yết hầu trượt lên trượt xuống, da đầu căng chặt.
Đứng nghiêm một hồi lại nghe khẩu hiệu: "Nghiêm, nghỉ", “tiếp tục tuần tra’.
Chỉ có điều lần này, không ai dám mở miệng nói nói cười cười nữa.
Lạc gia, bây giờ chính là chỗ ở của thanh niên trí thức.
Khu đất trước đây thuộc về trung tâm của cả làng, nhưng theo năm tháng, xã viên xung quanh dần dần di dời khỏi khu vực này do nhà sập hoặc được cấp đất xây dựng lại.
Ở đây đất canh tác không nhiều, thường ít người lui tới, đội bảo an cũng mười ngày nửa tháng mới tới chỗ này một chuyến.
Hoắc Lãng không có hứng thú kết giao với thanh niên trí thức, dựa theo thường ngày đi tuần tra, đoàn người phía sau đi tới bên sườn căn nhà của thanh niên trí thức, Hoắc Lãng giơ tay chỉ về phía trước, tám người phía sau xào xạc cất bước đi vào rừng tre.
Thân là đội trưởng đội bảo an, Hoắc Lãng chính mình phải làm gương.
Lòng bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm đặt ở bên eo, ngón tay cái duỗi tay đưa vào cò súng, đôi chân dài bước lên đường mòn phía trước.
Ngọn núi này không tính lớn, cách khe suối bên kia mới đúng là núi lớn.
Ở đây ngoài tre, cây cối cũng không dày đặc, núi lớn bên kia nếu không gặp phải tình huống đặc thù sẽ không vượt rào sang bên này.
Tình huống hiện tại không giống như trước kia, khoảng cách lâu như vậy cũng không gặp chuyện cướp bóc, nhưng đội bảo an ai mà không biết tính nết của Hoắc Lãng, cả đám không dám làm bậy, phân tán tuần tra bên đỉnh núi bên kia.
Hoắc Lãng men theo con đường mòn, chưa kịp đi tới sườn núi, phía sau liền có tiếng có người giẫm lên cành cây.
Các thành viên đội bảo an đều ở phía trước, âm thanh xuất hiện đột ngột, như thể có người xuất hiện từ chỗ tối.
Gần như không cần suy nghĩ, lông mày của Hoắc Lãng lóe lên cảnh giác, quay người với tốc độ nhanh nhất, vươn tay bắt được một thứ.
“A a a a a ——”Nhưng mà……Thứ anh nắm giữ không phải là cánh tay của người đàn ông, mà là!.
.
Cái cổ mảnh khảnh của một cô gái.
Gió ầm ầm nổi lên, cả rừng tre run lên bần bật, vô tình vài con chim “Đa Đa” vụt bay nhanh ra khỏi rừng.
.