Quân Thiên Hàn nhẫn đến nỗi muốn chửi thề, hắn nhắm mắt kiềm chế thú tính đang ẩn sâu trong tâm trí lại.
" Xong rồi, anh bế em ra nhé? " Quân Thiên Hàn muốn nhấc bảo bối ra khỏi bồn, em hồn nhiên ngây thơ cho tay xuống, nắm lấy thứ hung khí kia, rùng mình tròn mắt: " A...!bé bắt được rồi.
Hàn Hàn...!con này vừa to vừa nóng phỏng tay Bảo Bảo luôn! "
Quân Thiên Hàn khó khăn thở ra một hơi nặng nhọc, cơ thể mất hết sức lực buông bỏ.
Hắn đến giới hạn rồi, chẳng còn đường lui nữa.
Em tò mò nhìn xuống, giật mình buông tay: " Ơ...!là bé sẻ nhỏ của Hàn Hàn nè...!Sao chọc mông em? "
Hắn tự nhận mình là tên biế.n thái đến trẻ em cũng không tha, nhưng quan tâm điều đó làm gì? Rõ là bản thân Thiên Hàn đã cho em cơ hội bỏ chạy rồi, em lại chẳng biết nắm bắt thời cơ, còn thêm dầu vào lửa.
Hắn không phải Bồ Tát sống, bỏ qua cho thỏ con hết lần này đến lần khác như thế được.
Cứ nhịn như vậy có hại cho hệ thần kinh gì đó lắm nha.
Phong Miên chưa nhận ra bầu không khí nguy hiểm này, vẫn ngây thơ nhìn anh trai chằm chằm, bất ngờ bị người kia kéo lại gần, bốn phiến môi chạm nhau, dây dưa một hồi.
Lần này Quân Thiên Hàn không vội, hắn vẫn để cho em thở, chẳng qua chưa được mấy giây liền triền miên quấn quýt.
Con sói nham hiểm kia tiến lại gần thỏ nhỏ, mặc kệ sự run sợ của nó mà nhe hàm răng sắc nhọn của mình ra, tiến công phút chốc.
Dù đã làm không ít lần, Phong Miên vẫn chưa thể quen được, hốc mắt đỏ hoe dần xuất hiện hơi nước.
Cảnh tượng thích hợp với làm tình, đương nhiên rồi.
Nhưng xinh yêu của hắn vẫn còn nhỏ, hắn sẽ không làm điều vượt quá giới hạn với em.
" Bảo bối...!cho anh trai mượn tay em chút nhé.
Được không? " Hắn mơn trớn khoé môi em, khẽ cắn một cái.
Người trong lòng khẽ run, ấy thế mà đồng ý gật nhẹ đầu.
Quân Thiên Hàn ngơ ra, nhìn em một lúc rồi bật cười, sao hắn cảm thấy hạnh phúc thế này? Vốn chỉ muốn dọa em một chút, rồi sẽ thành thật đưa người ra còn hắn một mình bên trong tự giải quyết.
Nhưng tình hình có vẻ không ổn rồi đây...!em cho phép hắn rồi.
Phong Miên chỉ thấy anh trai nhăn mặt, dường như đang rất đau đớn.
Em thương hắn như vậy, sao nỡ từ chối đây? Cũng chỉ là giúp thôi mà, không phải việc gì quá khó, em hoàn toàn làm được!
Hắn chăm chú quan sát biểu cảm của vợ mình, chẳng cần suy nghĩ cũng biết nhóc con này đang nghĩ gì.
Bảo bối dễ lừa như vậy, sau này quả thực trông chừng em khó khăn thêm nhiều rồi.
Quân Thiên Hàn nắm lấy hai tay bé xinh x.oa nắn một hồi, cảm thấy có chút không nỡ.
Thôi hay để sinh nhật em rồi bóc quà sau vậy.
Bé con nắn ngón trỏ của hắn, đột nhiên đưa vô miệng cắn một ngụm.
Em nhả ra, ánh mắt sáng ngời nhìn anh trai: " Bé sẵn sàng rồi! Để em giúp anh! "
Hàn Hàn cứ nghịch tay bé mãi như thế rất khó chịu!
" Nhóc này, trả thù chồng em đấy à? " Răng thỏ chẳng khác nào mấy cái răng sữa mới nhú, lực đạo vốn không ăn thua gì.
Ấy thế mà tên cuồng vợ nào đó giả vờ đau đớn nhăn mày, kéo sát em gần hơn.
Hắn từ từ dẫn em theo mạch cảm xúc của mình, để em cảm nhận rõ ràng thứ kia của hắn.
Phong Miên cẩn thận chạm vào thì như bị bỏng, muốn buông ra nhưng bị bàn tay to lớn bên ngoài bao chặt lại, buộc theo chuyển động của hắn vuốt ve lên xuống.
" Nào, chính miệng em nói sẽ giúp bé sẻ nhỏ mà.
Giờ rút lui như vậy là không được đâu.
"
Không cần nhìn cũng biết lòng bàn tay bé con xác định là đã ửng đỏ lên hết, em cảm thấy có chút đau rát.
Qua rất lâu sau, dù toàn là hắn di chuyển nhưng cánh tay của em gần như mất cảm giác, mệt rã rời.
Phong Miên nức nở gục xuống cổ hắn, em mệt lắm rồi.
Đem nước mắt dụi hết lên hõm vai người kia, bé con khó khăn thở ra, mếu máo lên tiếng: " Hức...!tay em đau...!Hàn Hàn...!mệt lắm...!"
Hắn đau lòng nhìn em, vẫn là không nỡ.
Kìm giọng chửi thề, một bên cầm lấy hai bàn tay đỏ ửng kia đưa lên môi tỉ mỉ hôn lên, tay còn lại tăng thêm lực hầu hạ cậu em không nghe lời của mình.
Mấy phút sau, không còn những tiếng thút thít nữa, Quân Thiên Hàn cũng đạt kh.oái cảm lên đến đỉnh điểm mà thở mạnh ra.
Phong Miên thấy hắn hồi lâu chưa lên tiếng, em lo lắng vội ngóc đầu dậy.
Thiên Hàn ấn bé con về lại chỗ cũ, nhẹ nhàng xoa đầu em, môi mỏng theo thói quen tìm đến vành tai ửng hồng kia dịu dàng an ủi.
" Xin lỗi em, đều là do anh khốn nạn, đáng lẽ không nên ép buộc em làm mấy thứ này.
"
Hắn vậy mà để em nhìn thấy vẻ mặt mất kiểm soát ấy, đây vốn là điều không nên phạm phải.
Vừa rồi bản thân hắn có khác gì loại tra nam chỉ biết hoạt động bằng nửa thân dưới đâu cơ chứ.
"Thằng điên này, đã nói đợi em ấy đủ tuổi rồi mà!" Quân Thiên Hàn điên tiết vò đầu, thở dài xả nước xuống, hai người phải tắm lại lần nữa.
Đến khi an vị trên giường, bé con ngoan ngoãn ngủ say, tay chân bám dính lấy hắn không buông, Quân Thiên Hàn thẫn thờ nhìn trần nhà rồi đưa tay xoa mặt.
Em ấy mới như vậy đã khóc đỏ mắt rồi, sau này biết tính sao đây?
Đề này sao khó khăn quá...