Cho đến khi Quân Thiên Hàn nhớ ra đã quên cầm cái áo đó, đã là chuyện của tuần sau, khi hắn quay về với bé con.
Nghe xong cuộc điện thoại, hắn nhanh chóng đến chỗ cha mẹ và ông bà nội.

Hai bậc lão đã sớm đứng đợi ở cổng, chờ đón Quân Thiên Hàn.

Nhìn thấy nét phúc hậu trên gương mặt họ, làm hắn nhớ đến nhiều kỉ niệm đời trước; đôi chân không nghe lời chạy nhanh tới, lễ phép cúi đầu chào hỏi: " Ông nội, bà nội, Thiên Hàn đến trễ, mong hai người thứ lỗi.

"
Quân gia trước giờ là dòng họ tài phiệt, con cái cháu chắt đều thuộc người có lễ nghi gia giáo.

Ngay cả nhà thông gia cũng đều danh tiếng lẫy lừng, khiến ai nấy nghe thấy cái tên đều gật đầu tán thưởng, điển hình như Văn gia bên ngoại Quân Thiên Hàn, là đỉnh lưu trên thị trường đấu giá toàn cầu.
Hai cụ cũng không phải quá ngạc nhiên, chỉ là tán thưởng đứa cháu nội chi trưởng này lại có khí chất đến vậy.

Nét cười trên mặt ngày càng sâu, lão gia gia vỗ vai con trai bên cạnh, lực đạo mạnh đến nỗi thân hình Quân Thiên Bách có chút lung lay.

Ba à, con biết ba văn võ toàn tài, có thể đừng dùng đứa con này làm bia cho ba luyện được không ? Quân Thiên Bách nhăn mày nghĩ thầm.

Đừng nghĩ lão gia già yếu mà khinh thường, ông đã từng là thủ lĩnh huấn luyện đám vệ sĩ theo Quân gia suốt mấy chục năm nay, sao có thể đơn giản được.

Hàn kiếp trước cũng từng bị tấm lưng gầy gò cùng hơi thở yếu ớt của người già kia lừa, nhưng càng lớn hắn mới biết rõ thực lực của ông nội mình, còn tận tay được nghiệm chứng.

Lí do vì sao hắn kiên quyết ở bên bé con là như vậy đấy.
Lão gia gia kéo tay cháu trai xoa xoa, càng nhìn lại càng thích, xoa đầu hắn một cái: " Thằng nhóc vô dụng kia vậy mà có thể sinh ra đứa cháu trai dễ thương vậy cho ông, coi như có chút công lao đi.

Nào, vô đây, ông cháu mình tâm sự.

"
" V...vâng...!" Quả nhiên ông nội vẫn nhiệt tình như kiếp trước, nhưng cả hai đời nghe từ " dễ thương " này vẫn làm hắn không thể thích ứng nổi.

Còn Quân Thiên Bách đã luyện thành mặt than từ lâu, miễn dịch với mấy lời nói của ba mình.
Hai ông bà lần đầu được gặp cháu trai, hào hứng kéo người xuống chăm lo trò chuyện tẩm bổ, đã sớm ném mấy người khác ra sau lưng.

Cả chi nhánh, chi thứ Quân gia, ngay đến họ hàng xa đều e ngại ông nội hắn; vậy nên nào ai dám tập trung tại nhà chính muộn.

Chưa đến 6 giờ đầy đủ mọi người đã đến, cung kính chúc thọ lão gia gia.

Ông cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu mấy cái, quay qua cháu trai trưởng liền là một khuôn mặt khác.
Ông cụ lại rất cẩn thận nheo mắt nhìn hắn, gật gật đầu.

Đứa nhỏ này từ tính cách cho đến giọng điệu đều lớn trước tuổi, sớm vậy đã mang bộ mặt lạnh tanh như ba nó.

Tuy làm người đứng đầu Quân gia nhất quyết cần như vậy, nhưng ít nhất phải khiến cho nó trở nên vui vẻ một chút.

Nghĩ như vậy, ông liền cầm cái kẹo nhỏ đầy màu sắc lên nhét vào tay hắn.
Thiên Hàn giật mình, ánh mắt hơi động, do dự mấy giây nhưng vẫn nhận lấy.

Mấy thứ đồ ngọt này làm hắn nhớ đến bé con, bất tri bất giác liền nở nụ cười.

Lão gia gia còn tưởng cháu trai vì mình mà tâm tình tốt hơn, lập tức cao hứng, liền cũng cho những người khác chút mặt mũi mà nhận toàn bộ quà, thứ mà mọi năm ông đều khước từ.

Điều này làm họ lại càng ngạc nhiên đến đơ cả người.
Gia tộc lớn như Quân gia đương nhiên sẽ có mặt sáng và mặt tối; những tranh chấp, bất mãn giữa các chi là vô kể, dòng dõi con cháu có người hiếu thuận cũng có vài ngoại lệ lòng lang dạ sói, tâm địa bất lương.

Nhìn thấy Quân Thiên Hàn được yêu mến như vậy bèn nuốt uất hận vào trong.

Họ sớm đã có suy nghĩ nếu tên nhóc này không xuất hiện nữa, chức gia chủ Quân gia không phải sẽ thuộc về con trai mình hay sao ?
...
Lãnh Ý Nam là dòng dõi họ hàng của Quân gia, đứa con gái được nuông chiều nhất bên đó, so với Thiên Hàn nhiều hơn một tuổi.

Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tuy có quan hệ xa lắc xa lơ với chi trưởng, nhưng lúc nào cũng đòi đi đến đây cho bằng được.

Lãnh Ý Nam luôn nghĩ rằng, mọi thứ ở nhà sao có thể sánh với nơi đây, người như mình nên có danh phận cao quý nhất mới đúng.
Cô ả lớn lên xinh đẹp kiều diễm, mặc dù chỉ là nhận nuôi nhưng được đối đãi thương yêu như con ruột.

Vì vậy mới mười mấy tuổi đầu đã luyện tốt cho mình được cách lấy lòng người khác, một con dao hai lưỡi chính hiệu.
Lần đầu nhìn thấy Quân Thiên Hàn, Lãnh Ý Nam liền bất động một lúc lâu, rồi cứ thế mà để ý nhiều hơn từng chút.

Trước giờ cô ta chưa từng có cảm giác như vậy khi gặp ai cả, chắc có lẽ đây là định mệnh rồi.

Đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, không một người khác phái nào cưỡng lại được vẻ bề ngoài quyến rũ của cô ta.
Làm anh ấy thuộc về mình, chẳng phải sẽ được làm chủ Quân gia này hay sao ?
Cô ả vui vẻ sửa soạn chiếc váy đắt tiền của mình, điểm lại nhan sắc, cầm đồ ngọt bước nhanh đến chỗ hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play