Cả bên nội ngoại Quân Thiên Hàn đều ở nước ngoài, định cư tại Anh, cách tận nửa vòng Trái Đất.
Vì trước đây còn quá nhỏ nên chưa bao giờ ba mẹ đưa hắn qua đó, đương nhiên là nói đời này.
Hiện tại đã sơ trung *, việc qua đó chúc Tết các cụ không thể lấy lí do viện cớ được nữa.
* sơ trung: cấp Trung học Cơ sở
Vì việc lần này mà Quân Thiên Hàn cùng mẫu phụ đại nhân gây hấn không nhẹ.
Mẹ Hàn tức muốn nổ phổi thẳng tay vạt mấy nhát vào mông hắn khiến con sói nào đó chưa thu răng nanh liền đỏ bừng mặt.
" Ông bà không tiện qua bên này, mày từ trước tới nay trốn ở đây bao lâu rồi ? Lần nào ba mẹ đi cũng phải lấy lí do lí trấu cho việc mày trốn không qua ! Biết ông bà lo muốn gặp mày thế nào không hả ? " Quân phu nhân mềm không được nắn không xong đành buông biện pháp mạnh, tìm " thiên long đao " tính cho tên giặc con này một trận.
Quân Thiên Bách vội vàng giữ lấy cây chổi vợ mình mới nhặt được ở xó nào đó, ôm cô vào lòng dịu giọng khuyên nhủ : " Vợ à, em bình tĩnh, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.
Con nó còn nhỏ, em nhỏ nhẹ với nó thôi.
"
Mẹ Hàn khó có lúc lườm chồng mình, lớn tiếng chất vấn : " Tại anh cả ! Anh còn kêu nó nhỏ ! Cha mẹ bên đó anh không lo hả ? Hai người đều là bậc lão rồi, mong chờ thằng cháu này bao nhiêu anh không phải là không biết ! "
" Anh biết anh biết, anh sẽ khuyên con mà, đừng giận mà vợ.
" Quân Thiên Bách khổ sở thở dài, quay qua tên nhóc bên dưới lạnh giọng: " Thiên Hàn, nghe lời mẹ.
Sao con lại không muốn đi ? "
Quân Thiên Hàn tâm trạng xuống dốc đến tột đỉnh, oán thầm trong lòng.
Rõ ràng hắn đâu phải không muốn đi, hắn muốn dành đêm giao thừa bên cạnh bé con nhà mình.
" Mẹ, con ở lại đây đêm 30 được không ? Mùng 1 con sẽ sang sau mà.
" Khó chịu ủ rũ cả người, hắn cắn răng lộ ra bản tính trẻ con mà khẽ bĩu môi ủy khuất.
Quân phu nhân quyết không bỏ qua, nghe như vậy thì càng giận: " Đến bao giờ mới qua được đó, con cũng không còn nhỏ nữa, đừng dùng chiêu đó dụ dỗ mẹ! "
Thấy con trai không nói lời nào, bất đắc dĩ cô đành thở dài, xoa xoa hai bên thái dương đau nhức: " Cho mẹ cái lí do đi, vì cái gì con muốn ở lại ? "
" Mẹ...!Bảo Bảo...!con đã hứa với em ấy rồi, giao thừa hàng năm sẽ cùng em ấy ngắm pháo hoa, Hàn Hàn không muốn thất hứa.
"
Quân phu nhân sửng sốt nhìn đứa con bảo bối từ nhỏ đến giờ hiếm khi bứt rứt mà khóc lên, vội chạy lại lau đi vết nước đọng trên má hắn: " Được rồi con đừng khóc, nói sớm một chút không phải tốt hơn sao.
Mẹ cũng không đến mức mắng con thành như vậy.
"
" Mẹ...!có được hay không ? " Khó khăn nặn ra vài giọt nước mắt, Quân Thiên Hàn vẻ ngoài quật cường mà níu góc áo mẹ hắn làm nũng.
" Được, theo ý con hết.
" Mẹ Hàn cuối cùng cũng buông tay chịu trói, dù gì đợi thằng nhóc này trưởng thành thêm chút nữa lúc ấy liền tự hiểu, cô cũng không cần đau đầu như bây giờ.
Hắn cũng không phải không báo hiếu hai cụ, đời trước không có vợ giữ chân, ngay từ khi bập bẹ Quân Thiên Hàn đã nháo lên đòi đi theo ba mẹ sang bên ông bà nội cho bằng được, sớm đã tập đến quen.
Giờ phút này hắn muốn bù đắp cho bé con, cứ nháo thêm vài năm nữa đi.
Ba mẹ hắn đi rất sớm, khoảng một tuần trước Tết liền đi.
Trước đó còn dặn dò hắn đủ kiểu, ngoan ngoãn nghe lời dì thế nào, ở nhà người ta không được động loạn linh tinh, thật sự coi hắn như trẻ 5 tuổi mà bảo ban.
Mẹ Bảo cũng có phần áy náy, cầm tay bạn mình nhỏ giọng xin lỗi.
Hai chị em lại tâm sự mỏng hàn huyên lúc lâu mới nỡ buông tay.
Còn Quân Thiên Hàn ư, hắn đã sớm chạy lên phòng với bé con của mình rồi.
...
Nhóc con chơi với Bánh Bao có vẻ rất vui, hắn cũng không làm phiền, gấp gọn lại đồ cho bé.
Cái công việc tưởng chừng như cả đời vị tổng tài này sẽ không làm, nhưng hiện tại hắn lại vô cùng vui vẻ mà hưởng thụ.
Bánh Bao hào hứng dẫm lòng bàn chân hồng nhạt lên chiếc nệm bông mới mua, quậy cho Bảo Bảo cười khúc khích.
" Bé...!kêu mama mua cho Bánh Bao đấy, thích ...!thích không ? " Nhóc con đưa bàn tay ú nu lên vỗ vỗ đầu bé cún, nó cũng rất phối hợp ve vẩy chiếc đuôi bông xù sau lưng, hòng lấy lòng cậu chủ nhỏ của mình.
Quân Thiên Hàn quá chăm chú vào thế giới thuộc về riêng hắn, không để ý đến bên này, nếu không cún con liền có nguy cơ bị đá bay.
Phong Miên đang vui vẻ bỗng khựng lại, vẻ mặt ngơ ngác, có vẻ suy tư đôi chút rồi lập tức đứng dậy, bám lấy mép giường chới với tụt xuống, bình bịch chạy đến chỗ anh trai, bấu víu lấy vạt áo hắn.
Quân Thiên Hàn giật mình ôm bé con lên, thơm thơm lên má bé mấy cái, gương mặt anh tuấn soái khí chứa ý cười thì thầm bên khoé môi bé: " Có việc gì nhờ anh trai, hửm ? ".
Ai nhìn vào cũng sẽ chỉ thấy hắn thật sự bình tĩnh nếu không để ý đến ánh mắt khẩn trương dò hỏi kia.
Bảo Bảo mím mím môi, ra vẻ bí ẩn ghé vào tai hắn thì thầm: " Có bảo bối...!cho anh trai xem.
"