Phong Miên càng nghĩ càng tủi thân, bám víu lấy ngón tay hắn cho vào miệng cắn mạnh, nước mắt lại cứ rơi không ngừng trên gương mặt diễm lệ, làm hắn không biết nên dỗ cậu thế nào cho phải.
Dường như càng ỷ nại vào hắn, bé con sẽ càng bộc lộ hết tính cách của mình ra, không như đời trước chỉ ngốc nghếch mà bám theo hắn.
Quân Thiên Hàn một tay xoa đầu nhỏ, tay còn lại bước đến nặng nề xách gấu bông lên, nghĩ nghĩ rồi lại đổi tư thế ôm vào lòng, hắn thả nhẹ nhịp thở, đem mặt bé con quay qua, nói khẽ: " Gấu của em này, anh xoa xoa bé gấu rồi, sẽ không đau nữa."
Bảo Bảo thút thít cắn cắn ngón tay hắn trong miệng, mờ mịt nhả ra nhìn gấu con.
Thiên Hàn chỉ chờ có thế, hôn má bé thì thầm: " Bảo bối nín khóc được chưa nào? "
Bé con với tay ôm lấy gấu bông, bỗng dưng đánh vào má hắn một cái.
Lực đạo rất nhẹ, chẳng khác nào lấy bông xoa vào mặt cả.
Quân Thiên Hàn nín cười nhìn khuôn mặt cực kì " nghiêm túc " kia của vị tổ tông nhà hắn, cố tỏ ra hối lỗi nhất có thể.
" Anh mau ...!xin lỗi bé gấu! ".
Chất giọng ngây thơ cất lên phá lệ cứng rắn, lại thành trẻ con học đòi người lớn trong mắt hắn.
Quân Thiên Hàn nhịn rồi lại nhịn, đỏ bừng mặt mà cúi đầu với gấu nhỏ, ai oán mà lên tiếng: " Đại ca, xin lỗi vì đã ném anh, em chân thành sám hối với hành vi của mình, có trời chứng giám ".
Nói xong rất có thiện ý mà bắt tay với con gấu bông trước mặt.
" Haha...!!! ".
Bé con bị hành động của hắn làm cho cao hứng, vui vẻ cười rộ lên, dáng vẻ khóc lóc vừa rồi cũng bay đi hết, chỉ còn lại dương quang xán lạn.
Chuông cảnh báo ngừng reo, kế hoạch dỗ tiểu bảo bối thành công!
Bé con rời khỏi người hắn, chạy về phòng giấu gấu bông trong tủ đồ của mình, đặt thật cẩn thận rồi mới đóng tủ lại, sau đó mới quay lại chỗ anh trai nhỏ.
Hàn Hàn đã hứa mua gà con cho bé rồi, bé mới không quên đâu.
Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Bảo Bảo cẩn thận chạy lịch bịch đến trước cửa lớn, đưa tay ra gõ: " Hàn...!đi thôi! Mau lên! ".
Thấy bên trong không có động tĩnh gì, bé hơi nghiêng đầu đưa mặt lại gần, qua lớp gương tưởng chừng như trong suốt lại không thấy cái gì, thế là quay lưng chạy lên giường ngồi bệt xuống, với lấy điện thoại của hắn cắm cúi nghịch ngợm, không để ý nữa.
Chắc anh trai nhỏ tắm chưa xong, để bé ngồi đợi.
Mà cách đó không xa, anh chồng thiếu nghị lực của bé kia đang cắn răng thở dốc.
Cửa nhà tắm không phải không thấy gì, từ phía trong có thể quan sát toàn cảnh bên ngoài.
Hắn bản chất còn là đứa trẻ 11 tuổi nhưng tính cả đời trước cũng là đàn ông trung niên rồi, người thương đứng cửa nhà tắm ngó vào như vậy hắn chịu sao nổi.
Dẫu biết bảo bối ngây thơ của mình chưa biết gì nhưng vẫn là phá lệ hưng phấn thất thường.
Ổn định lại tâm trạng phức tạp của mình, Quân Thiên Hàn quấn khăn tắm quanh hông rồi bước ra, tính ra ngoài lấy đồ mặc rồi đưa bé con đi mua gấu bông.
Nhưng ra đến cửa hắn liền khựng lại, Bảo Bảo...!cư nhiên lại ngồi đè lên quần áo của hắn rồi.
Thỏ nhỏ không biết xem cái gì lại rất vui vẻ, lăn lộn làm nhăn hết cả đồ dưới thân.
Quân Thiên Hàn mặt có chút nóng, cái gì gọi là nhẫn nhịn liền vất hết sang một bên đi.
Nhìn kìa, bé con đây là chủ động hiểu không ? Là tự thân câu dẫn hắn.
Động loạn quần áo của hắn không phải ý như thế thì là gì? Nghĩ liền làm, hắn tiến về phía giường.
Bảo Bảo nhìn cừu con trước mặt bẫy con sói gian ác lọt hố liền khúc khích cười, không nhận ra có người phía sau.
Đến khi có bàn tay lành lạnh ôm ngang người bé mới giật mình giật thót lên, đánh rơi cả điện thoại trong tay.
" Hửm? Em xem tiếp đi.
Anh ngồi một lúc rồi đưa em đi.
" Hắn cầm điện thoại lên đặt vào tay bé, tay kia không rảnh rỗi hơi miết vành tai nhỏ.
Bé con ngoan ngoãn trong lòng, hai đôi mắt vẫn sáng rực nhìn màn hình điện thoại, không để ý đến điều khác thường, vui vẻ đáp lời: " Vâng, anh...!để Bảo Bảo xem nốt.
"
" Được ".
Ánh mắt có chút tối lại, hơi thở gấp gáp hướng tới gáy bé con phun khí nóng, cánh tay cũng không yên phận có dấu hiệu lấn tới đôi chân trần nhẵn nhụi khẽ vuốt ve, cả người cứ ngây ngất như thưởng rượu, làm hắn càng ngày càng nghiện.
Nhưng hiện tại liền bất lực, hắn còn quá nhỏ, chẳng làm ăn được gì cả.
...
Cần cổ trắng nõn in những vết đỏ ửng, rất có quy luật mà xuất hiện ở những vị đạo khó nhìn, đến hắn còn thấy hài lòng, vui vẻ đưa bé con ra xe tới trung tâm đồ chơi.
Tiễn vị sứ giả Phong Chấn Kiệt kia đi rồi, điều này làm Quân Thiên Hàn thoải mái lên không ít.
Bảo Bảo dường như có chút mệt mỏi, ngáp một cái rồi loạng choạng ngã vào lòng hắn, ôm cổ Quân Thiên Hàn dụi dụi, hít thở ổn định như một thói quen.
Hắn yêu thương cụng trán với bé con, hôn lên môi bé một cái, tách ra còn lưu luyến liếm nhẹ.
Ánh mắt sắc bén như có như không của hắn bất ngờ liếc qua kính chiếu hậu, ý tứ cảnh cáo rõ ràng làm vệ sĩ đang lái xe bên trên chảy mồ hôi lạnh, rất thức thời quay mặt đi chỗ khác làm như không biết gì.
Thiếu gia tuổi còn nhỏ đã có tài như vậy, còn có chút khí khái với thời đỉnh lưu của lão gia năm đó.
Người như vậy sau này lớn lên còn đáng sợ đến nhường nào chứ? Gã chỉ muốn yên ổn làm việc, chưa muốn đắc tội vị hung thần này đâu.
Tính hướng của thiếu gia liền mặc kệ đi.
Nghĩ đến đây người vệ sĩ này không khỏi liếc nhìn cục bông tròn tròn trong lòng thiếu gia nhà mình, bất giác có chút nể phục.