Hôm nay là ngày nghỉ, Quân Thiên Hàn thức giấc thấy bé con vẫn còn ngủ say, vì vậy liền khép mi siết chặt người vào lòng ngủ tiếp.

Bảo Bảo khó thở nhúc nhích người, nhưng mắt cũng không mở cứ thế ôm lại hắn, chìm vào yên tĩnh.
Dưới nhà, mọi thứ bỗng yên ắng hẳn, chính vì vậy lại làm cho mẹ Hàn lấy làm lạ.

Bình thường giờ này hai đứa nhóc kia đã an vị trên bàn ăn rồi, nay lại không thấy bóng dáng đâu.

Phong Miên ham ăn như vậy, mấy món khoái khẩu cô đặc biệt làm để tạo hảo cảm với bé con này chẳng lẽ cứ thế để nguội sao? Thế thì không được!
Cố gắng thả nhẹ bước chân, cô bước đến căn phòng của hai đứa nhỏ, đưa tay cẩn thận vặn chốt cửa, không bước vào mà chỉ chừa một khe hở quan sát bên trong.

Nhìn một lớn một nhỏ thân thiết quấn lấy nhau trên giường, mẹ Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, đóng lại cửa rồi rời đi.

Khung cảnh bình yên ấm áp như vậy, cô không muốn phá hỏng chút nào.

Cứ để chúng ngủ vậy, có lẽ buổi học hôm qua quá mệt đi.
Đồng hồ điểm 9 giờ sáng, Bảo Bảo giật mình dần tỉnh giấc, chật vật ngồi dậy ngáp một cái, đưa tay lên lau vệt nước nơi khoé mắt, khó khăn áp chế cơn buồn ngủ đang rục rịch trong lòng.

Gật gù cái đầu nhỏ, bé con nằm vật ra giường, giơ tay đập vào mặt người bên cạnh, thủ thỉ lên tiếng: " Hàn Hàn...!dậy...!sáng đến...!mông rồi...!"
" Hàn Hàn ơi, sao...!chuông báo thức không kêu?"
" Hàn ? Anh...!dậy! ".

Bé con mất kiên nhẫn ngồi phịch xuống bụng hắn, cúi xuống dụi dụi vào cổ Thiên Hàn, bất mãn cắn cắn bả vai săn chắc, hơi thấm mệt mà thở nhẹ: " Hàn...!ha...!mau dậy thôi...!anh...!ưm...!"
Lực chống toàn thân không báo trước bị đảo ngược, cánh tay hắn bất ngờ luân động kéo cả người Bảo Bảo xuống ôm vào lòng, yêu thương hôn lên trán bé, cũng không yên phận mà bàn tay hư hỏng kia liền du tẩu dưới lớp áo mỏng manh, chạm nhẹ vào làn da như ngọc, bé con lạ lẫm khẽ nhăn mặt, nhẫn nhịn mà bật cười.

Xúc cảm mịn màng làm hắn muốn buông tay cũng khó khăn, chỉ đành chịu đựng cắn răng thở dài, bế bảo bối dậy đi vào nhà tắm.
Bảo Bảo hào hứng muốn chạy xuống nhà, hắn xoa đầu bé rồi thả tay ra.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Quân Thiên Hàn hốt hoảng kéo bé con lại, xoay người cậu kiểm tra miệng nhỏ, thấy đã không còn sưng đỏ như hôm qua mới thở phào nhẹ nhõm, gạt đi trái tim treo lơ lửng trong lòng.
Bé con thế mà lại nghĩ hắn muốn xuống cùng mình, thế là nắm tay anh trai nhỏ dắt đi, đôi môi hồng nhuận mấp máy: " Nhanh lên Hàn Hàn, nay...!nay dì hứa làm cho Bảo Bảo nhiều món ngon lắm, bé...!lại cho anh muỗm to nhất nha."
" Được a, anh thèm ăn đồ ngon của Bảo Bảo lắm rồi " - Ăn đi, ăn xong rồi tối mình học yêu thương tiếp nha bảo bối.
Xuống dưới nhà, hắn thấp thoáng thấy bóng dáng ai đó xuất hiện.

Chưa để hắn kịp định thần, bé con đã chạy đến ôm chặt chân người đó, vui vẻ cười rộ lên, đáy mắt cũng cong cong như ánh bán nguyệt : " Anh hai! Nhớ...!anh "
Sự mất mác nhanh chóng bỏ ra sau đầu, giờ hắn mới nhìn rõ mặt người này, đại thiếu gia Phong gia Phong Chấn Kiệt.

Lâu không gặp, anh càng ngày càng cao lãnh tuấn dật, có thể nhận ra một chút khí khái năm đó.

Nhìn ánh mắt cười như không cười kia đi, nói là hắc bạch phân minh cũng không sai.

Quân Thiên Hàn có cảm giác chỉ cần bị anh nhìn một cái là nghĩ gì trong lòng đều lộ hết cả.

May mà hôm qua không để lại dấu trên người bé con, không hắn cũng đến đứng tim mất.
Rất thức thời, hắn chào hỏi gật nhẹ đầu với Phong Chấn Kiệt, anh chỉ nhìn hắn một lúc, cũng không có vẻ bất mãn gì.

Lúc bấy giờ mới phá vỡ băng lãnh trên người đi, bế bé con lên âu yếm xoa đầu nhỏ, giọng nói cất lên phá lệ dịu dàng: " A Miên, anh cũng nhớ em.

Ngày đầu đi học vui chứ? "
" A...!rất vui ".

Bé con dơ tay lên lẩm bẩm đếm đếm gì đó, liền a một tiếng rồi phấn khích ôm cổ anh: " Còn quen được...!rất nhiều bạn ạ ! Đếm rất nhiều số nữa! "
Anh nghe đến đây, cưng chiều nhéo nhẹ mũi bé, sau đó quay qua mỉm cười với hắn.

Quân Thiên Hàn thật sự cảm thấy kinh hãi rồi, hắn có tự tin rằng dù đời trước hay đời này bản thân đều thành công khai phá ra được biểu cảm khác ngoài cái mặt cấm dục kia trên người Phong tổng này, ngoại trừ bé con của hắn ra.
...
Cứng nhắc ngồi nhìn Phong đại thiếu gia chăm cho bé con từng tí một, Quân Thiên Hàn âm thầm bất mãn.

Vị trí đó vốn là của hắn cơ mà, có là anh vợ cũng không được nha ! Nhưng hắn cũng không thể làm gì khác, người này phải dùng chiêu mềm, không thể khích tướng được, rước hoạ vào thân ngay.
" Hửm...!cậu có gì bất mãn với anh à ? ".

Phong Chấn Kiệt hơi nheo mắt đánh giá tên nhóc trước mặt, tuy lớn lên ưa nhìn là thế nhưng sao anh vẫn thấy địch ý nhỉ, từ trước đến nay rõ là chưa từng phản kháng anh lần nào.

Chẳng lẽ có ngày anh đây nhìn nhầm người? Chuyện này thật quá vô lí.
" Không mà đại ca, em không dám ".

Hắn nói câu đó với vẻ điềm tĩnh, quả thật hai bàn tay để dưới đã sớm chảy mồ hôi ròng ròng.

Phong đại thiếu gia à đừng hiểu lầm, hắn còn muốn thuận lợi rước vợ về mà.
Phong Chấn Kiệt thật sự rất muốn nói cho tên nhóc này biết một điều, lời hắn bộc bạch tưởng chừng như thật lòng kia, kết hợp với cái mặt lạnh như tiền lại nội liễm hiện giờ, thật sự là nhìn không nổi.

Nhưng thôi, coi như nhóc con này còn có chút thành ý, anh không thiết truy cứu nữa.
Đầu đã quay đi rồi, anh lại khẽ khựng lại, nhíu mày nhìn vệt cắn mờ nơi cần cổ hắn.

Khuôn mặt lãnh tĩnh thoáng chốc trở nên âm trầm..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play