Yuri nhìn sang cậu út nhà họ Ling lần nữa.
Thật xinh xắn. Đôi mắt đó được ẩn sâu dưới nụ cười tươi tắn đáng yêu kia. Nét mặt nhìn kiểu nào cũng thấy giống bố dù biểu cảm có thế nào đi chăng nữa. Da mặt cậu cũng rất đẹp, với gương mặt đó sẽ có thể tán đổ bất kì gã đàn ông hay phụ nữ nào mà cậu ta muốn.
Chàng trai trẻ tên Jeong Tae-ui nhìn có vẻ thông minh, nhưng có vẻ lại không phải vậy. Hay cậu ta bị mê hoặc bởi nụ cười của cậu út nhà họ Ling thứ mà cậu chưa từng thấy trước đây….Đánh giá từ bầu không khí bây giờ, thì có vẻ như câu trả lời là vế sau.
Trước khi Yuri tìm thấy mục tiêu của minh - Jeong Jae-ui, anh cảm thấy hơi lúng túng với tình cảnh bây giờ. Nếu tình huống khó xử này cứ kéo dài, thì có vẻ nó sẽ trở thành một vấn đề đau đầu đấy.
Tôi muốn liên lạc với nhà họ Ling ngay bây giờ để nói ‘Hãy đưa viên ngọc quý giá của nhà các ngài về đi’ nhưng theo tình huống bây giờ, điều đó là bất khả thi. Tôi không biết nhà Ling hiểu chính xác thế nào về tình huống này, nhưng có vẻ họ biết cậu con út quý giá của mình đang làm việc xấu ở đâu đó ngoài này. Tôi đã thấy họ cài vài người bảo vệ ở đây.
“.........”
Yuri kiểm tra khẩu súng rắt trong quần và nhìn vào ngực của anh. Tia ngắm của xạ thủ, người đang nhắm vào đầu họ từ xa, khăng khăng rằng anh ta ở đó. Tôi có cảm giác rằng họ sẽ sẵn sàng bắn hạ nếu ai đó động vào cậu chủ nhỏ kia dù chỉ một ngón tay.
Mong muốn của Yuri là có một giải pháp hòa bình nào đó giờ đây có vẻ không thành hiện thực. Ngay sau đó, cậu út kia cũng nhanh chóng rút súng nhắm vào Riegrow.
“Riegrow, súng kìa.”
Không chỉ còn là mối đe dọa nữa. Chính xác thì nó là lời cảnh báo trước những gì sắp xảy ra.
Vào cùng thời điểm, ánh mắt của Riegrow hơi nheo lại.
Nguy hiểm thật.
Tia laze nhắm vào đầu tôi.
Ngay lúc đó Yuri phải đưa ra một quyết định. Liệu anh sẽ chiến đấu với nhà họ Ling, hay phải đối mặt với những vấn đề khác rắc rối hơn?
Yuri lập tức rút súng và bắn về phía cậu út ngọc cành vàng nhà họ Ling.
Pằng…… Tiếng súng vang lên mà chỉ Yuri mới nghe thấy, viên đạn sượt qua tay cậu ta. Khẩu súng đã được lắp sẵn giảm thanh nên tiếng rất nhỏ.
Cùng thời điểm đó.
Không có tiếng la hét hay rên rỉ nào, Cậu ta nhìn Yuri với vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Như thể trước đó chưa từng nhìn thấy ai đứng đây cả.
Ánh mắt chàng trai đó nhìn chằm chằm vào Yuri với vẻ ngạc nhiên, và khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt cậu ta bừng bừng lửa giận như thể đang trách móc anh xen vào việc của cậu.
“......”
Bỗng dưng tôi trở nên hơi lúng túng nhưng biểu cảm đó rất nhỏ nên không ai nhận ra. Đây có phải cảm giác khi vô tình phải đối mặt với thú dữ không?
“Giết thằng nhãi đấy đi.”
Yuri cũng không nhận thức được mình vừa thở dài, cảm thấy rằng tương lai sẽ không được suôn sẻ, người đứng cạnh anh - người mà anh vừa cứu mạng trong gang tấc - không chỉ một, mà còn cả bản thân anh - và tên Riegrow đang ra lệnh kia.
Đúng, nếu tôi không nhắm vào tay cậu ta và bắn rơi khẩu súng cậu ta đang cầm. Nếu chàng trai thật sự bắn Riegrow, tôi sẽ phải giết cậu thiếu gia này. Anh không thể tưởng tượng được sự trả thù của nhà họ Ling sẽ đáng sợ thế nào nếu anh làm điều đó. Bởi vì anh là một người bình tĩnh suy xét những thứ mà anh không nên đụng chạm tới.
Yuri trả lời thẳng, và rồi mới tự hỏi mình rằng liệu việc mình vừa làm có thật sự khôn ngoan hay không?
“Chính anh cũng là một người nguy hiểm mà. Tôi không có ý định gây thù chuốc oán với nhà họ Ling đâu.”
Riegrow liếc nhìn Yuri. Khá buồn cười khi Yuri nói về điều đó khi mà anh vừa bắn cậu út lá ngọc cành vàng kia.
“Giờ tôi thấy mình đã sai rồi.”
“Không, đúng hơn tôi vừa khiến mạng sống của mình rơi vào nguy hiểm.”
Bất kì ai trong cả ba người đều thấy được rằng, khẩu súng vừa không nhắm vào đâu giờ đây đã nằm gọn trên đầu anh. Nếu chỉ di chuyển ngón tay một chút thôi, anh sẽ phải tạm biệt thế giới này.
…Vậy nên chẳng có gì để lúng túng nữa.
Tôi sẽ thấy hạnh phúc nếu được chết mà không phải hối tiếc gì, được hòa mình vào với trời xanh và biển cả xanh thẳm kia. Nếu được chôn cất ở vùng biển đẹp đẽ nó, thì chẳng mong đợi gì hơn nữa.
Tuy nhiên, cho dù may mắn hay đen đủi, thì có vẻ điều ước cũng không thể thành hiện thực bây giờ. Thậm chí ánh mắt đáng sợ của cậu chàng đó đang hướng về tôi, tôi cũng cảm thấy rằng viên đạn sẽ không xuyên qua đầu mình.
“Làm gì vậy? Em muốn chết hả tên nhóc này?”
Khuôn mặt của chàng trai đó toát lên vẻ rất oán giận. Không chỉ qua giọng nói, mà ánh mắt cậu ta như thật sự muốn giết anh vậy.
Trong khi Yuri đã đoán được điều đó nhưng trong lòng vẫn không khỏi chút giận dữ, Jeong Tae-ui đã hỏi chàng trai với vẻ lo lắng.
“Xinlu, vết thương của em có nghiêm trọng không?”
Ngay lúc đó, như thể chưa xảy ra chuyện gì vậy, đôi mắt u ám của chàng trai trẻ kia bỗng nhiên biến thành ánh mắt đáng thương của một chú cún vậy. Nó trắng trợn đến nỗi Yuri đang đứng trước mặt cậu ta cũng cảm thấy thật điên rồ.
“Em đau lắm anh. Em nghĩ mình bị gãy tay rồi. Nó đau lắm.”
Quả nhiên, đây là cách mọi chuyện diễn ra.
Nếu một khuôn mặt xinh đẹp rơi lệ, sẽ không ít đàn ông thương xót người đó. Dù đó là một mỹ nam đi chăng nữa.
Anh nhận thấy sự hiện diện của xạ thủ từ xa đằng sau Jeong Tae-ui, người đang tiến đến kiểm tra tay của chàng trai kia
Jeong Tae-ui rõ ràng đã nhận ra mánh khóe của cậu nhóc kia, nhưng vẫn nhìn bàn tay cậu ta với ánh mắt thương xót, Có lẽ hẳn Jeong Tae-ui đã biết điều đó, rằng mình là mục tiêu mà tay xạ thủ đang nhắm tới.
Lúc này, Yuri đứng nhìn họ như thể mình là bên thứ ba. Nói đúng hơn thì, anh đang nhìn vào cậu thanh niên trẻ kia - Ling Xinlu.
Cậu ta định giết Jeong Tae-ui nếu anh làm như thế. Vẻ mặt kiêu ngạo tự cho mình là đúng kia đã tuyên bố rằng nếu cậu không có được Jeong Tae-ui thì cậu cũng không để chàng trai ấy rơi vào tay bất kỳ ai.
“Em sẽ làm mọi thứ để có được anh….Nếu không có được anh thì em cũng phải có được thân xác của anh.”
Chàng trai trẻ đó đang tự lẩm bẩm, hay như thế cậu vẫn đang nghĩ thứ sẽ làm, cuối cùng cậu mỉm cười với Jeong Tae-ui. Lúc nào đó cũng là một nụ cười dễ thương và đáng yêu.
“Em sẽ từ bỏ.”
Cậu khẳng định rất ngắn gọn, nhưng chẳng ai tin là cậu sẽ thật sự từ bỏ. Nếu điều đó là thật, thì bây giờ cậu đã chẳng ở đây.
Dù sao thì Yuri cũng thấy nhẹ nhõm vì mọi chuyện có vẻ đã lắng xuống, anh lùi lại một bước và nhìn họ. Ngay lập tức, ánh mắt của cậu trai trẻ liếc sang anh.
Yuri luôn giữ yên lặng dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Ánh mắt cậu ta trở nên lạnh lùng ngay khoảnh khắc chúng tôi chạm mắt. Trái tim của anh có vẻ trở lên hơi cóng lạnh.
Yeah, đó là cái mà tôi nhớ. Tôi nghĩ mình chẳng còn đường lui nào sau khi bắn cậu nhóc đó cơ. Tôi thấy giờ mình cần phải tìm một cách nào đó.
Tuy nhiên, ánh mắt của cậu nhóc đó đã sớm hướng về Jeong Tae-ui, nở nụ cười ngọt ngào như thể chưa có gì xảy ra vậy.
“Em sẽ đợi. Em sẽ ở bên anh và từ từ chờ đợi.”
Cho đến khi anh trở về, chàng trai trẻ thì thầm với Jeong Tae-ui.
Điều này…, Yuri tặc lưỡi với vẻ mặt lãnh đạm. Rõ ràng, cậu út kia luôn dõi theo họ mọi lúc. Ánh nhìn như kẻ săn mồi đó giờ đây đang nhìn vào khoảng không.
Có lẽ mọi thứ sẽ khó khăn lắm đây.
Một kẻ săn mồi mạnh mẽ khó thể chạm vào dù là với Riegrow.
Thật may mắn, Yuri biết cách để đối phó với con thú kia. Anh chỉ cần không bước vào lãnh thổ của nó. Tốt nhất là nên giữ khoảng cách an toàn và thực hiện những yêu cầu của nhau. Đó là cách Yuri quen biết gã đàn ông tên Riegrow trong một quãng thời gian khá dài.
Nhưng với cậu út nhà họ Ling kia thì anh đã làm một việc sai lầm. Chẳng phải anh vừa bắn cậu ta sao?
Yuri đã cố dãn các nếp nhăn giữa hai lông mày của anh. Ngay khi quay về chỗ ở của mình, anh nghĩ mình nên tìm một người giúp đỡ.
Sau cùng, như thể cuộc trò chuyện giữa họ được sắp xếp trước. Jeong Tae-ui quay lại và nói cậu thanh niên kia hãy dừng lại. Jeong Tae-ui biết rằng để gã kia ở lại một mình nơi đây sẽ dẫn đến một hậu quả không kiểm soát được. Vậy nên cậu ấy đã quay trở lại và không rời xa Riegrow.
Trong bất kỳ trường hợp nào, thật may là không có sự chia tay nguy hiểm nào trong cuộc gặp mặt này, anh nghĩ rằng báo cáo nộp về trụ sở tối nay sẽ rất phong phú đây. Yuri thở dài trong lòng, vì điều đó cũng có nghĩa là công việc của anh sẽ phải kéo dài hơn và có ít thời gian bơi hơn.
Hyung, Em thích anh. Tôi nghe thấy giọng nói vang lên từ đằng sau. Jeong Taeui không quay lại như thể cậu ấy không nghe thấy nó, và tiếp tục bước đi. Yuri cũng đi theo và nhìn lại.
Chàng trai trẻ ngồi trên bãi cát và nhìn về phía này. Khuôn mặt như sắp khóc vậy.
Đó không phải vẻ mặt giả dối. Chàng trai trẻ nhìn Jeong Tae-ui từ phía sau với vẻ mặt buồn bã và như là một đứa trẻ bị đối xử bất công vậy. Như thể cậu sẽ bật khóc ngay khi chúng tôi dời đi.
Nhưng không phải vì điều đó mà bước chân tôi chậm lại. Mà là bởi vì tôi có cảm giác mình đang bỏ rơi một đứa trẻ bị lạc vậy.
Ánh nhìn của cậu ấy nhanh chóng lướt qua Yuri, người đi chậm lại.
“.......”
Một ánh nhìn thương tiếc lướt qua khuôn mặt của chàng trai. Ngay lúc đó, Yuri nhận ra rằng cậu ta, đây là vẻ mặt mà cậu ta không muốn cho người khác thấy. Gương mặt đó vừa đủ trần trụi, tiết lộ ý định thực sự của mình.
Đồng tử của cậu ta co lại với tốc độ đáng kinh ngạc. Ánh mắt lạnh lùng đó nhìn vào Yuri vẫn giữ nguyên ngay cả khi tôi bắn phát súng với độ chính xác bằng không. Bây giờ anh đã hiểu ra, mình vừa nhìn vào gương mặt mà bản thân vừa bắn lúc nãy.
Yuri nhanh chóng quay lại như thể không có chuyện gì xảy ra.
Một cảm giác bị xúc phạm len lỏi trong tim cậu. Anh ấy không quay lại. Không phải vì cậu ấy lộ ra trái tim yếu đuối của mình. Mà khuôn mặt như thể bị tổn thương lòng tự trọng khi bị nhìn thấy bởi một người chẳng liên quan gì.
Yuri tặc lưỡi. Ánh mắt hung dữ đó phi đến rất nóng bỏng sau gáy anh. Chẳng có gì lạ nếu có viên đạn xuyên qua đầu anh.
*
“Chuyện gì xảy ra vậy?!”
Một tiếng thở dài phát ra từ điện thoại.
“Nó cũng không phải là điều tôi mong muốn. Trong bất kì trường hợp nào, sự an toàn của chủ nhân là trên hết.”
Khi Yuri giải thích lý do, người đàn ông trong điện thoại phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Trong vô số người, tại sao lại là thằng bé cơ chứ? Với thằng bé đó thì, những điều tôi nói cũng chẳng có trọng lượng gì.”
“Thành thật xin lỗi.”
Người đàn ông trong điện thoại im lặng một lúc cùng với tiếng thở dài. Sau đó, anh ấy đáp lại một cách yếu ớt “Okay, cũng không hy vọng gì được từ thằng bé.”
Người em út có khoảng cách rất lớn với cha mình kia thì nhìn vẫn có thể chịu đựng được, nhưng người anh có vẻ không được thoải mái.
Người đàn ông có vẻ phiền muộn với cậu em út kia.
Con cả của Ling Hwo Long không phải là một tầm thường. Anh đã cảm thấy như vậy khi họ làm việc chung trước đây. Không giống người cha mạnh mẽ và lạnh lùng kia, người con cả có thường chiếm được cảm tình của mọi người và giải quyết mọi việc một cách ung dung, nên có một số người nói anh ấy hơi mềm yếu, nhưng thực chất anh không phải là kiểu người dễ đụng vào.
Tình cờ mà Yuri Gable có quen biết người đàn ông này. Khoảng chục năm trước, một thời gian sau khi anh bắt đầu làm việc tại T&R. Lúc đó anh ấy đã cười rồi hỏi “Cậu là người mà T&R cử đến?”
Lúc đó, người đàn ông này là người duy nhất không phán xét Yuri bởi vẻ ngoài của anh. “Tôi cũng có cậu em trai bên trong với bên ngoài khác hẳn nhau. Dù thằng bé trẻ hơn cậu”.
Tôi vẫn nhớ lời nói đó, bởi vì chúng tôi đã chia sẻ cuộc sống khi làm việc cùng nhau trong khu vực nguy hiểm. Dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng họ đã có mối quan hệ khá thân thiết. Sau đó, khi con trai anh ta đến Châu Âu, anh đã chăm sóc cậu nhóc đó và để thằng bé ở lại nhà mình vài tháng.
Anh ta là đứa con đầu lòng của Ling Hwo Long, Ling Tang Yun vừa bước qua tuổi 50 và đã khẳng định được vị trí vững chắc của mình.
“Thằng bé ổn chứ?”
“Không chắc nữa.”
“Sao lại không chắc?”
“Cậu nhóc đó đang đối đầu với RIck - em trai của Kyle Riegrow chủ nhân tập đoàn T&R.”
“Sao thằng bé lại dính rắc rối đấy?”
Đối với em trai Kyle - tên điên khét tiếng, Ling Tang Yun đã lớn tiếng như thể anh vừa nghe chuyện gì rất khó tin vậy. Yuri đã phải tháo tai nghe ra khỏi tai.
“Cậu ấy có vẻ đang muốn một người có quan hệ mật thiết với Rick.”
Không có tiếng trả lời nào một lúc.
“Tôi nghe nói thằng nhóc thích ai đó rồi làm ầm lên và bỏ đi. Đó là người thế nào vậy?”
Aha. Có vẻ chàng trai đó đã đảo lộn nhà mình lên để tìm kiếm Jeong Tae-ui.
Yuri nhìn ra ngoài cửa sổ. Yeong Tae-ui đang nằm trên chiếc võng buộc trên thân cây xoài và nhấm nháp trái xoài chín.
Chàng trai đó là người thế nào à? Tôi cũng đang phân vân không biết nên dùng từ gì để miêu tả cậu ta.
Nhìn Jeong Tae-ui thảnh thơi đung đưa chiếc võng và bắt đầu nhấm nháp trái xoài thứ hai, Yuri trả lời đơn giản.
“Đó là một chàng trai trẻ tốt bụng.”
“Chàng trai?!”
“Ừ….. Anh không biết à? Em trai anh là người đồng tính.”
Giọng nói đau khổ của Ling Tang Yun vang lên như thể anh ta không tin được đó là người khiến em trai mình đảo lộn căn nhà vậy.
Tôi đã hy vọng rằng cậu con út nhà họ Ling ít nhất cũng được chăm sóc từ góc độ gia đình, nhưng khi thấy Ling Tang Yun rên rỉ một lúc, có vẻ như không phải vậy.
“Anh không định đón cậu ta về à? Tôi hỏi thế bởi vì tình hình này có vẻ thật sự nguy hiểm đấy.”
Lúc này, Riegrow đang tiến tới chỗ Jeong Tae-ui, cầm lấy bàn tay đang dính xoài của cậu ta, rồi liếm nó. Yuri thực sự thấy lo lắng về tương lai.
Có vẻ như chàng trai trẻ giống bông hoa mẫu đơn tẩm độc kia sẽ không bỏ cuộc dễ dàng thế, và cả Riegrow cũng sẽ không giống dáng vẻ sẽ buông đôi bàn tay kia ra.
“Thằng bé không phải là kiểu người sẽ làm theo ý người khác đâu. Thằng bé, nên nói sao nhỉ…….Bên trong và bên ngoài có chút khác biệt”
“Có vẻ là vậy thật”
Yuri cũng đồng tình với nhận xét đó.
Đó là con mắt có thể bình tĩnh làm hại người khác. Tuy cậu ta có vẻ đẹp mê hoặc lòng người như một bông hoa thu hút lũ bướm nhưng rõ ràng cậu là một người rất nguy hiểm.
“Thằng bé sẽ không nhượng bộ đâu, vậy nên phải chờ thêm thôi…. Yuri, tôi có một việc muốn nhờ cậu. Dù sao thì nó cũng là đứa con mà cha tôi hết mực thương yêu. Nhờ cậu hãy chăm sóc nó và đừng để nó bị thương nặng nhé.”
Yuri cau mày nhưng không trả lời. Ling Tang Yun tặc lưỡi, anh biết rằng Yuri sẽ không trả lời cho bất cứ thứ gì anh không đảm nhận được. “Dù sao thì tôi sẽ liên lạc với thằng bé.” Ling Tang Yun nói với vẻ chán nản.
Yuri nghĩ thật lạ lùng. Đó là điều mà anh đã thoạt nghĩ đến mỗi khi nghe anh ấy nói về em trai mình.
Dù Ling Tang Yun không bằng Ling Hwo Long , dù sao anh cũng không phải kiểu người cúi đầu trước người khác. Kể cả khi cậu ta là đứa con út mà Ling Hwo Long yêu quý, đối với Ling Tang Yun cậu ta vẫn là một đứa trẻ. Vậy lên anh cư xử giống một người anh nghiêm khắc vậy.
Chưa hết, mỗi khi nói về em trai mình, anh ấy như thể đang tạo lên một bức tường ngăn cách vô hình vậy. Nó hơi khác so với sự cảnh giác của người cha già hay cảm giác không thích em trai mình. Anh ấy cảm thấy hơi khó chịu như thể đang phải đối mặt với một tên giả ngốc vậy. Nhưng Ling Tang Yun không tỏ ra ghét bỏ cậu em út của mình.
….. Có phải bởi vì cậu ta dễ thương? Đúng, với gương mặt đẹp đẽ đó trước mặt bạn, suy nghĩ muốn làm hại cậu ta sẽ biến mất. Dù sao thì, rõ ràng cậu thiếu gia xinh đẹp này là một người xảo quyệt mà ngay cả các trưởng lão gia tộc Ling cũng không thể bất cẩn đụng đến.
“Nghĩ lại thì, không phải hợp đồng giữa cậu và T&R kết thúc sau công việc kia rồi à? Sau đó cậu định làm gì?”
“À. Tôi sẽ nghỉ ngươi một thời gian rồi nghĩ về nó.”
Cũng sắp đến ngày hết hạn hợp đồng rồi.
Khi anh xác nhận được rằng Jeong Jae-ui đang ở đây, thì hợp đồng có thể kết thúc.
Nhiệm vụ của anh là tìm và xác nhận vị trí hiện tại của Jeong Jae-ui. Còn việc đưa cậu ta trở lại không phải việc của anh.
“Đến chỗ tôi chơi đi.”
“ Ở đó không có biển đẹp nên tôi không hứng thú mấy.”
“Haha, vẫn như mọi khi nhỉ. Fay thi thoảng cũng nói về cậu đấy. Khi nào rảnh thì chúng ta cùng uống 1 ly nhé.”
“Tôi không đấu được với anh đâu… Fay trở về Mỹ rồi à? Tôi nghĩ thời điểm này thằng bé chuẩn bị tốt nghiệp đại học chứ.”
“À… Thằng bé chuẩn bị tốt nghiệp vào mùa xuân tới. Nó chẳng chịu nói cho tôi biết gì cả, nhưng điểm tốt nghiệp của nó…”
Ling Tang Yun khoe khoang về con trai mình với vẻ hài lòng. Yuri cũng quan tâm đến cậu bé mà anh đã từng chăm sóc vài tháng trước đây nên anh cũng chăm chú lắng nghe.
Trong lúc đó, hai người ngoài cửa sổ, Jeong Tae-ui bỗng ném quả xoài đi như thể không còn muốn ăn nữa, người kia dường như đang nói gì đó và nhìn Jeong Tae-ui với nụ cười nhẹ - có vẻ như nó là một câu chuyện vô nghĩa - Yuri nhìn sang Riegrow. Mơ hồ thấy được chuyện tình trắc trở của em út của Ling Tang Yun, anh lặng lẽ thở dài.