Một kỳ nghỉ hè lại đến, sau khi tổng kết năm học xong mấy ngày nay Lã Thanh toàn ở nhà chơi, đánh đàn lúc đến phòng tập bale. Cô thấy hơi chán nên nhớ tới lời nói một năm trước khi cô vừa tỉnh dậy. Mở mắt ra là người phụ nữ với nụ cười hạnh phúc cùng ánh mắt yêu thương dành cho cô.
- Cháu tỉnh lại rồi à?
- Cháu... cháu là ai ạ?
Con bé nhìn khắp căn phòng mọi thứ lạ lẫm, trong đầu con bé mọi thứ trống rỗng. Chả nhớ hôm qua là chuyện gì nhưng chỉ biết hôm nay mình ở đây trước mắt là người xa lạ.
Cháu là cô bé tốt cần được yêu thương, cần được hạnh phúc.
Thanh Lam xoa đầu con bé, ánh mắt cô nhìn con bé khác hẳn sự lạnh lùng, kiêu ngạo khi nhìn Cảnh hoặc vợ chồng Lã Huỳnh.
Cháu tí nữa sẽ gặp bố mẹ, cháu ốm mấy hôm liền làm họ lo lắng lắm đấy! Giờ thì tỉnh lại rồi nhớ là nghe lời biết chưa!
Con bé nhìn cô hồi lâu rồi nắm tay cô.
Cô tên là gì ạ? Cháu muốn biết tên cô?
Cô tên Thanh Lam. Nhìn cháu cô lại nhớ con gái mình. Cháu khỏe lại là cô cũng có việc phải đi rồi.
Nếu cháu muốn gặp lại cô thì làm sao?
Con bé vẫn cầm tay cô, vẻ mặt đầy mong muốn. Thanh Lam hơi khó hiểu.
Tốt nhất đừng nên gặp, cháu còn nhỏ chưa hiểu hết đâu!
Nhớ đến người phụ nữ đó cô thấy khó hiểu quá. Cô chỉ muốn cảm ơn vì đã chữa bệnh giúp cô mong cô ấy đến nhà mình chơi thường xuyên. Cô tò mò hỏi mẹ.
Mẹ à, cái cô Thanh Lam từng chữa bệnh cho con ý giờ cô ấy có rảnh không mẹ?
Hoàng Mai đang gọt hoa quả bỗng dừng tay lại.
Sao con hỏi cô ấy? Cô ấy sang Mỹ với con gái rồi.
Mặt thanh thanh có vẻ buồn vì không thể gặp lại cô ấy.
Con thấy cô ấy gần gũi lắm, giống như mẹ vậy rất yêu con gái!
Sao con nghĩ vậy?
Ánh mắt ạ, ánh mắt không hề nói dối. Lúc cô ấy chăm sóc con con đã cảm nhận được.
Hoàng Mai nhận thấy con gái mình càng ngày càng hiểu chuyện. Biết giữ ý tứ, bỏ dép khi bước vài nhà rõ mẹ hoặc cô không cần dọn dẹp. Quần áo cũng muộn tự giặt tự phơi. Ăn xong cũng muốn rửa bát với người hầu, thi thoảng còn đánh đàn cho họ nghe bảo sao ai trong nhà chả yêu mến con bé. Muốn đến nhà bạn chơi lại nghĩ cho bố mẹ sợ lo lắng về con. Mai thật sự li con bé hiểu chuyện quá sẽ không tốt. Đúng không tốt một chút nào vì nó sẽ phải thiệt thòi khi tiếp xúc với những con người dối trá ngoài kia. Nghĩ đến đây Mai lại có chút sợ hãi chắc từ vụ con bé ngày trước ảnh hưởng tâm lí nên làm cho mang cái bóng đó đi suốt đời mất.
Ngoài đi chơi với bạn con hay gặp ai không?
Là sao mẹ?
Một người gặp con rồi nói con và họ quen biết nhau ấy?
Hoàng Mai lo sợ cùng sống trong Thành phố việc vô tình Nguyễn Hoàng gặp con bé sẽ gây ảnh hưởng cho bé. Thanh Lam nói rồi việc quên kí ức cũ sẽ không có tác dụng phụ nhưng việc xuất hiện kí ức cũ, hoặc người trong kí ức đó thì không nói trước điều gì?
Mẹ chỉ sợ nhiều người xấu sẽ giả vờ nói họ là người quen biết của bố mẹ mà đến hại con hoặc bắt con đi. Lã Thanh con cũng nhìn nhận được nhiều chuyện mẹ sẽ nói cho con nghe. Ngày trước do con ốm nặng nên não bộ con hơ bị ảnh hưởng nên việc con có quên trước kia thì không sao!
Lã Thanh nghe đến đây thất thần. Cô không tin mình từng bị ốm nặng đến độ như vậy.
Chắc lúc đấy bố mẹ mệt mỏi vì con lắm! Con thấy may mắn khi tỉnh lại vẫn còn bố mẹ. Trước kia dù có xảy ra chuyện gì con không quan tâm.
Hoàng Mai nghe xong thở phào, Lã Huỳnh ngoài cửa nghe được hơi bất động tại chỗ nghĩ.
Nếu nó biết chuyện tày trời mình làm ra, con bé có nói như vậy không!
Mai ôm con bé vào lòng.
Mẹ kì nghỉ hè này nhà mình đi du lịch đi ạ!
Mẹ với bố hơi vô tâm thật, để mẹ bàn bố thu xếp được không. Không thì hai mẹ con mình thôi.
Này thế là không được, dạo này bố cũng mệt nên cần xả stress.
Anh ngồi xuống sofa tựa người ra đằng sau, nhìn con gái vui vẻ.
Con muốn đi đâu?
Mỹ đi ạ! Los Angeles hoặc New York!
Để mẹ thu dọn hành lí cho hai bố con.
Oa, thế là bố đồng ý rồi phải không mẹ?
Mai gật đầu, hai mẹ con tươi cười!
Thế con lên với mẹ!
Tối nhớ đánh đàn cho bố nghe coi là quà lấy lòng!
Vâng ạ!
Tối đó cô gọi điện thoại bàn cho Thanh Huyền khoe được đi du lịch. Huyền ỉu xìu vì mình thì cứ ở nhà suốt bạn bè chơi xong mấy hôm cũng chán không biết tìm gì làm gì cho đổi mới.
Này đừng khoe với tớ nữa, tớ đang chán đây!
Về tớ mua quà cho mà. Thời gian này cậu thử xin bố mẹ về quê nội, ngoại hay cậu mợ ấy. Hoặc xin một lớp học bơi chẳng hạn.
Thôi ham hố gì, nghỉ hè là nghỉ hè không động đến bài vở đặc biệt là từ HỌC.
Đang nói chuyện, tiếng xe ô tô đi vào cửa.
Bố tớ về rồi thôi nhé!
Thanh Huyền chạy nhanh ra nhìn bố xuống xe, không thấy mẹ đâu tò mò hỏi.
Mẹ đâu bố, đừng nói tan làm mà bố không đón mẹ nhé!
Mẹ con đi chơi với bạn rồi, hai bố con mình ăn cơm thôi.
Bố con chán lắm ở nhà ý hay bố cho con đến thử chỗ bố làm việc đi!
Cảnh sát Lương cười, con bé này ăn phải cáu gì vậy?
Đến đó mấy chú lại dọa cho lại mất vía.
Con là ai cơ chứ, thần đồng ngoại giao, bà trùm thao túng tâm lí cơ mà! Ở nhà con chán lắm, đi bố!
Huyền cứ lay lay tay áo bố cho bằng được, vẻ mặt nũng nịu. Nhà mỗi đứa con gái nêm dành sự chiều chuộng cho mỗi nó. Không cho có mà ăn vạ, khóc um sùm lên cả khu này.
Dậy sớm thì thành công còn không thì tự biết đấy. Vào ăn cơm đi bố đói rồi.
Huyền nhảy cẫng lên, thế là đi học lại cô sẽ có chuyện để khoe với Thanh Thanh rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT