1.

“Cô lại đến muộn.”

Lúc Chu Nguyệt tới, buổi tổng duyệt đã diễn ra được phân nửa.

Cô ta vừa đến, mọi người đều phải dừng lại. Trên mặt ai cũng đều đầy mồ hôi, trông rất khó coi.

Bạn cùng bàn đứng cạnh tôi lên tiếng phàn nàn đầu tiên.

Đối với chuyện này, tôi không cảm thấy kinh ngạc.

Tính cả hôm nay, Chu Nguyệt đã đến muộn năm lần kể từ khi được giáo viên sắp xếp vào vở khiêu vũ này.

Hôm nay là buổi tập thứ sáu.

Các bạn học khác năm lần bảy lượt bị gián đoạn việc luyện tập, đã sớm ôm một bụng tức giận, nhìn tôi chăm chú.

Vì tôi là trưởng ban tổ chức và vũ công chính của vở diễn nhân lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường nên mọi người đang chờ ý của tôi.

Lần này tôi vẫn không trách cô ta.

Tôi chỉ vào vị trí của cô ta trong góc: “Thay đồ xong thì vào tập đi.”

Nhưng Chu Nguyệt lại cắn môi dưới, ôm chiếc cặp màu hồng đứng yên đó. Bộ dạng trông cực kì nhục nhã, uất ức.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu rồi mới chịu ôm trang phục vào trong hậu trường.

Sau khi cô ta rời đi, bạn cùng bàn đến bên cạnh tôi, vẻ mặt không vui.

“Kiều Kiều, cô ta liên tục đến muộn năm lần. Sao cậu lại không tức giận?”

Tôi duỗi tay chân, tùy ý đáp: “Cô ấy là học sinh ưu tú, sao tớ phải tức giận với cô ấy?”

Bạn cùng bàn hừ một tiếng: “Tớ thật không nhìn nổi cái dáng vẻ yếu đuối đó của cô ta! Mùi trà nồng nặc, giống như tất cả chúng ta đều đang bắt nạt cô ta vậy!”

“Đi thay đồ cũng phải mang cặp theo. Làm như người khác không biết cô ta đến trễ là do đi học thêm với Giang Chiếu vậy!”

“Nhưng quan trọng nhất là cô ta còn cướp Giang Chiếu của cậu! Cả trường ai mà chẳng biết cậu với Giang Chiếu mới là…”

Nói đến đây, cô ấy đột nhiên im lặng, cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi.

Thấy tôi vẫn bình thường, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tớ với Giang Chiếu mới là thanh mai trúc mã?” Tôi cười đáp.

Cô ấy cũng lẩm bẩm đáp lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn cửa hội trường đang đóng chặt. Bên đó không có ai cả.

Từ sau khi Chu Nguyệt đến, cậu ấy không còn đợi buổi diễn tập của chúng tôi kết thúc nữa.

“Thanh mai trúc mã không thể đi cùng nhau.”

“Cô ấy muốn cướp thì cứ tới cướp đi.”

Bởi vì cô ta nhất định sẽ cướp được.

Thứ gì không phải của mình thì không cần phải tranh giành.

2.

Chu Nguyệt chậm rãi thay quần áo đi ra, lúc ra vẫn còn ôm khư khư chiếc cặp hồng.

Tôi vờ như không thấy.

“Chu Nguyệt, cậu tự thực hiện động tác lại một lần đi.”

Ngay lập tức, mọi người yên tĩnh trở lại.

Mọi người đều quay lại nhìn Chu Nguyệt, cười hả hê.

Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người cô ta. Chu Nguyệt siết chặt chiếc cặp, đôi mắt đỏ lên.

Không lâu sau, đôi mắt cô ta đã rơm rớm nước mắt.

Bạn cùng bàn tôi không chê lớn chuyện, đi đến trước mặt cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Ồ, học sinh giỏi. Sao cậu lại khóc?”

“Cậu năm lần bảy lượt đến trễ không phải là đã luyện được rất khá rồi sao? Tự biểu diễn lại một lần cho chúng tớ coi không được à?”

“Hay là… cậu cố ý đến trễ?”

Giọng của cô ấy đột nhiên lớn lên.

Chu Nguyệt giật mình, liếc mắt lườm tôi. Cô ta lắc đầu, nhỏ giọng phản bác: “Tớ không có…”

Chỉ thấy lông mi cô ấy run rẩy, một giọt nước mắt rơi xuống. Đáng thương vô cùng.

“Tớ… Tớ nhảy là được.”

Nói rồi, cô ta đặt cặp xuống và thực hiện phần vũ đạo của mình.

Bởi vì chỉ sắp xếp tạm thời, lại không có nền tảng vũ đạo nên phần của Chu Nguyệt rất ít.

Mặc dù vậy nhưng đoạn của cô ta rất đặc sắc. Chu Nguyệt là người duy nhất có phần biểu diễn solo trong cả bài.

Nhưng cô ta đã nhảy thành cái gì đây?

Động tác không ăn khớp, tay chân cứng đơ.

Ngay cả động tác cơ bản nhất cũng không làm được.

Trong chốc lát, cô ta nghẹn ngào ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc thút thít. Cô ta không nhảy được.

“Như thế này thì quá tệ rồi!”

“Cái trình độ này mà còn có mặt mũi đến trễ hết lần này đến lần khác sao?”

“Không muốn tới thì nói thẳng đi. Còn cướp suất của người khác.”

Tất cả mọi người đều vây quanh, từ trên cao nhìn xuống người được gọi là học sinh ưu tú.

Học sinh quá mức ưu tú không nên tồn tại ở ngôi trường tư thục Minh Đức này.

Nhưng cô ta là nữ chính.

Cô ta có thể dễ như trở bàn tay cướp Giang Chiếu của tôi. Chỉ vì một câu “Muốn hòa nhập với mọi người” mà giáo viên đã đem đoạn múa solo này đưa cho cô ta.

“Chu Nguyệt.”

Giọng nói lạnh lùng của tôi vang vọng khắp hội trường.

“Cậu có thể nghiêm túc hơn được không?”

Cô ta đến trễ hay không tôi cũng không quan tâm.

Nhưng cô ta không được dùng thái độ như vậy đối với tác phẩm cho tôi dày công sáng tác.

Bài múa dâng tặng lễ vật này đối với mọi người trong đoàn chúng tôi đều vô cùng quan trọng.

Nếu diễn tốt thì đó sẽ là cơ hội của chúng tôi để được vào học viện múa hàng đầu của cả nước.

Là một người chủ biên và vũ công chính, tôi phải dẫn dắt mọi người hoàn thành tốt vở diễn này.

Nhìn người đang ngồi xổm dưới đất khóc nức nở, tôi hít sâu một hơi, cố nén giận, đưa tay tới trước mặt cô ta:

“Đứng lên. Tớ giúp cậu nhảy.”

3.

Chu Nguyệt hất tay tôi ra.

Cô ta đứng dậy, tức giận kéo bộ đồ múa trên người.

“Tớ không nhảy nữa!”

Bộ đồ múa được cắt may tinh xảo nháy mắt đã bị xé toạc.

Chu Nguyệt ôm chiếc cặp, đứng lẻ loi một mình, nước mắt rơi tí tách.

“Những kẻ giàu có như các cậu không hề coi người nghèo chúng tôi là người chút nào!”

Tôi bật cười.

Rõ ràng cô ta tự mình đến trễ. Rõ ràng là muốn gia nhập đoàn múa nhưng lại không chịu chú tâm luyện tập. Sao cuối cùng lại thành người bị hại thế kia?

Tôi cúi xuống nhặt những mảnh vụn của bộ trang phục, lạnh lùng nhìn cô ta.

“Chu Nguyệt, cậu có biết tất cả trang phục đều do tớ nhờ nhà thiết kế nổi tiếng làm riêng không?”

“Cậu xé nát bộ đồ này, chỉ riêng tiền thiết kế đã hơn hai vạn.”

“Cậu nhảy không được nhưng sao lại làm hỏng đồ?”

Chu Nguyệt bị câu hỏi của tôi làm cho không nói nên lời.

Cô ta ôm cặp, á khẩu đứng đó.

Tôi chợt thấy nhàm chán, chỉ muốn bắt cô ta nhanh chóng bồi thường trang phục cho tôi.

Chỉ là không ngờ vừa tới gần, cô ta đã ngã ra sau, té xuống đất. Cặp sách cũng rơi xuống.

Đồ đạc trong cặp vương vãi khắp nơi.

Mặc dù Chu Nguyệt đã nhanh chóng thu dọn nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy chiếc vòng mà tôi đưa cho Giang Chiếu.

Đây là chiếc vòng mà tôi đã dành cả một ngày nghỉ bay hơn nửa vòng trái đất để có được nó.

Tôi siết chặt chiếc vòng, sắc bén hỏi: “Cái này cậu lấy ở đâu?”

“Là tớ đưa.”

Trước cửa bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

Ngay sau đó, một trái bóng rổ bay vụt về phía tôi, lướt qua tai tôi rơi vào đám đông.

Mọi người yên tĩnh trở lại.

Giang Chiếu đứng ở nơi ngược sáng, đôi môi mím lại, gương mặt lạnh lùng, từng bước đi đến chỗ chúng tôi.

Cậu ấy giật chiếc vòng từ tay tôi, cẩn thận đeo cho Chu Nguyệt sau đó thu dọn cặp sách cho cô ta.

Làm xong hết thảy những điều này, cậu ấy mới nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy không có bất kì cảm xúc gì.

“Cậu ấy thích nên tớ mới đưa.”

“Tống Kiều Kiều, cậu còn muốn hỏi gì không?”

4.

“Không.”

Tôi cúi đầu, che đi cảm xúc dưới đáy mắt.

Trước mặt tôi, Giang Chiếu luôn là bộ dạng không thèm đếm xỉa đến ai, bảo vệ Chu Nguyệt ở sau lưng.

Huống hồ những lúc tôi không biết.

Không thể không thừa nhận, hiện thực giống như một giấc mơ.

Giang Chiếu thực sự bị cô ta thu hút.

Có thể do thấy tôi quá mức bình tĩnh nên Giang Chiếu nhíu mày. Đôi mắt đen kia rốt cục cũng có chút cảm xúc.Khoảnh khắc chạm mắt với cậu ấy, tim tôi bỗng nhói lên.

Một lát sau, tôi chậm rãi cười một tiếng.

Vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.

Thái độ này của hắn ngược lại càng làm tôi bình tĩnh, giống như người gay gắt vừa rồi không phải tôi.

“Đồ tớ đã đưa cậu rồi, muốn làm gì thì tùy ý cậu.”

Tôi không thèm quan tâm nói.

Giống như đây không phải một món đồ có giá trị mà tôi phải tốn thời gian và tiền bạc để có được.

Nếu cậu ấy đã không cần, tôi hà tất gì phải níu kéo một chiếc vòng nho nhỏ?

Vật dù quý giá đến đâu nhưng không được người khác trân trọng thì cũng coi như một món đồ bỏ đi.

Chỉ tiếc là tôi không được nhìn thấy cậu ấy đeo chiếc vòng này đi thi đấu.

Giang Chiếu nhìn tôi chăm chú, lông mày và đôi mắt nhíu lại.

“Thật sao?”

Cậu ấy ngập ngừng. Tôi không thèm nhìn cậu ấy nữa, ánh mắt hướng về phía các bạn học đang chờ nãy giờ.

“Tập lại nào. Xong rồi thì hôm nay có thể nghỉ.”

Tiếng hô của tôi làm mọi người hoàn hồn, vội vàng sửa sang quần áo và đứng vào vị trí.

Mọi người không hẹn mà cùng tránh Giang Chiếu và Chu Nguyệt còn đang lau nước mắt.

“Bắt đầu đi.”

Tôi ra hiệu cho bạn học bật nhạc.

Chu Nguyệt giãy giụa một hồi, nhìn thấy ánh mắt của Giang Chiếu vẫn ở trên người tôi đành cắn răng theo sau.

Cô ta mặc bộ đồ bị xé rách, liên tục vấp ngã.

Chẳng mấy chốc đầu gối đã bầm tím.

Giang Chiếu cau mày, nhìn cô ta đang chật vật đứng lên sau khi bị ngã, nhịn không nổi nữa làm gián đoạn buổi tập của chúng tôi.

Cậu ấy kéo Chu Nguyệt ra sau, nhìn thẳng mặt tôi nói: “Tống Kiều Kiều, cậu đừng khinh người quá mức!”

“Nào, chỗ này tập lại một lần!”

Tôi thở hổn hển, không để ý tới cậu ấy, ra hiệu với bạn học chỉnh nhạc.

“Tống Kiều Kiều!”

“Thừa nhận bắt nạt cậu ấy, đối xử bất công với cậu ấy là khó lắm sao?”

Giọng nói cứng rắn của Giang Chiếu vang lên sau lưng tôi, từng chữ từng chữ đập vào tim tôi.

Tôi ngừng lại, quay lưng vào cậu ấy.

Ánh mắt tôi đã có chút mơ hồ nhưng tôi vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu, ngăn không cho nước mắt rơi.

“Giang Chiếu.”

“Tớ có ức hiếp cậu ấy không thì cậu ấy là người rõ nhất. Không bằng cậu hỏi cậu ấy đi?”

Liếc qua khóe mắt, Chu Nguyệt vẫn mặc bộ đồ rách nát kéo góc áo Giang Chiếu, điệu bộ vô cùng đáng thương.

“Cậu nói cậu không bắt nạt cậu ấy nhưng ngay cả một bộ đồ đàng hoàng cũng không đưa nổi cho cậu ấy?”

“Đúng vậy! Là tớ bắt nạt cậu ấy! Là tớ không đưa đồ mới cho cậu ấy, cố tình cho cậu ấy mặc đồ rách rưới để làm xấu mặt cậu ấy! Giang Chiếu, cậu hài lòng chưa?”

Lời này tôi dùng hết tất cả sức lực.

Nước mắt không kiềm được rốt cục cũng chảy xuống.

“Tớ không phải có ý đó. Kiều Kiều, cậu ghen sao…”

Hai chữ ghen tỵ còn chưa nói xong, Giang Chiếu đã thấy tôi nước mắt giàn giụa. Cậu ấy bỗng nhiên sững sờ.

“Không đúng. Tống Kiều Kiều, cậu khóc làm gì?”

Khó trách cậu ấy kinh ngạc. Mười lăm năm thanh mai trúc mã, đây là lần thứ hai tôi khóc trước mặt cậu ấy.

Tôi nhìn đôi mắt bối rối của cậu ấy, nhẹ giọng nói: “Giang Chiếu, đây là lần đầu tiên tớ thấy ghét cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play