“Ngươi đã có hai ngày thời gian chứng kiến quý tử nhà ngươi đã bị hành hạ thể xác như thế nào rồi đấy. Hôm nay ta quay lại để đưa thuốc giải như đã hứa với ngươi.”Kẻ thần bí cười nham hiểm, rồi hướng ánh mắt đỏ rực như ác quỷ nhìn Triết Hạn với nụ cười đầy ẩn ý. “Lúc nãy ta thấy tên tiểu tử này vẫn chưa đến mức nhục thân thối nát như ta dự kiến. Xem ra thứ ta đưa vào người nó vẫn chưa phát triển nhanh. Sức chịu đựng cũng đáng để đấy nhóc con.”
Lời nói như xoáy vào tâm can của Trương Trung, mấy ngày qua chứng kiến Trương Triết Hạn người không ra người ma không ra ma khiến lão không có nổi tâm trạng làm bất kỳ chuyện gì. Nhưng lúc nãy kẻ thần bí kia chỉ cần một viên thuốc đã kéo đưa môt Trương Triết Hạn trở lại với tràn đầy sinh lực. Khiến lão không giấu được sự vui mừng.
Đương nhiên lão đã hiểu phải quy phục với kẻ trước mặt thì mới có thể yên tâm mà kê gối ngủ ngon. Lão gật đầu thừa nhận nói:
“Chuyển lời của Trương Trung ta đến kẻ đứng sau ngươi rằng. Ta đã sẵn sàng làm theo tất cả những gì đã được ghi trong đó.”
“Hảo.”
Nói đoạn kẻ thần bí đưa tay vào trong người đem ra một lọ thuốc. Chậm rãi để nó trên bàn nơi Trương Khả Nhi đang ngồi, rồi nói:
“Với ngần này thuốc, sẽ giúp quý tử của ngươi. Cầm cự trong vòng ba tháng. Ba tháng sau ta sẽ quay lại, để xem ngươi đã hoàn thành những chuyện ta đã giao phó đến đâu.”
Đột nhiên Trương Trung chợt nhớ một chuyện liền tiến nhanh vào. Vội vã hỏi:
“Chuyện của các ngươi thì ta sẽ làm, còn chuyện của ta. Các ngươi không định giữ lời hứa hay sao.”
Trước sự truy vấn của Trương Trung, kẻ thần bí vẫn tỏ ra bình thản mà đối đáp: “Chuyện của ngươi, cũng là điều mà mấy ngày nay ta đã cố nán lại để xem xét nhưng tạm thời vẫn chưa có câu trả lời cho vấn đề đó.” Sau đó hắn đi qua đi lại cước bộ thư thả, trước sự căng thẳng đang hiện rõ trên gương mặt của lão già Trương Trung. “Tạm gác qua chuyện đó, vì ta có cách khác giúp ngươi. Quang minh chính đại mà ngồi vào vị trí đó mà Trương Bảo không còn cách nào để thoái thác nữa…”
Mới nói đến đó Trương Triết Hạn từ bên ngoài, không nhịn được mà trực tiếp tiến vào trong. Hỏi ngay, vì sâu trong tâm trí hắn vẫn luôn nghĩ đến Trương Ngọc. Hắn muốn giành lại tất cả từ Trương Vệ, dù cho đánh đổi cái giá như thế nào hắn cũng không quan tâm.
“Cách đó là gì.”
Giọng nói đầy khẩn trương và vội vã của Triết Hạn khiến kẻ thần bí phì cười. Hắn đột nhiên dừng lại, rồi yên lặng đến lạ thường. Khiến ba người nhà Nhị phòng bất chợt nín thở mà chờ đợi. Bỗng một cơn gió nhẹ vừa thổi bay vạt áo của hắn.
Một nhát chém vô hình, cắt lìa đầu của Trương Triết Hạn xuống.
Á a a
Trương Khả Nhi chứng kiến hoàn toàn cảnh tượng rùng rợn đó lần đầu tiên trong đời. Thì không chịu được mà hét toáng lên trong sự kinh hoàng tột độ.
Trương Trung đứng bên cạnh, ngay cả chính lão một thân võ nghệ cao thâm. Cũng không kịp có bất kỳ phản ứng gì, chiêu thức vừa rồi quả thật rất nhanh. Khiến lão phải tận mắt chứng kiến cái đầu của đứa con trai mình rơi trước mặt trong sự bất lực.
Cú sốc bất ngờ, khiến lão không còn suy nghĩ cho bản thân nữa. Mà lập tức triệu hồi vũ khí ra nhắm đến kẻ thần bí mà chém.
Vũ khí của lão, là một đoản đao nhỏ. Màu vàng có thần quang, nhưng nó vẫn chưa đạt đến mức thần khí. Đoản đao chém đến nhưng đã bị khí lực của kẻ thần bí ngăn lại. Khiến lão không thể nào chém xuống được. Cứ đứng khựng lại một chỗ như vậy, thu đao hoặc chém tiếp đều không thể.
Năng lượng của kẻ này quả thật kinh khủng. Hắn đã tự tạo cho bản thân một vùng không gian an toàn xung quanh. Không ai có thể dễ dàng mà chạm đến được.
Mặc dù Trương Trung không thể làm gì, nhưng lão rất là đau xót. Khóe mắt như sắp tuôn trào ra những giọt nước mắt đến nơi:
“Trả lại mạng cho con ta. Tên khốn.”
Đáp lại hắn xoay đầu nhìn Trương Trung mà bình thản nói:
“Bình tĩnh mà nhìn cho kỹ đi.”
Câu nói đó khiến sự chú ý của Trương Trung liền chuyển dịch về phần thân vẫn đang còn đứng vững của Triết Hạn mà trợn tròn mắt. Theo lẽ thường sau khi phần đầu rời khỏi cơ thể, thì phần thân phải ngã ra đất. Nhưng đây nó vẫn đứng vững. Thậm chí bàn tay vẫn còn đang dang ra như muốn ngăn cản Trương Trung lại vậy. Còn những sợi gân trên phần cổ đức lìa kia, như những con giun đang lúc nhúc.
Nhìn thôi cũng đã thấy mắt ói.
Sau câu nói đó, lão nhìn kỹ lại phía Trương Triết Hạn, cái đầu mặt dù đã rời khỏi cơ thể nhưng cơ thể ấy vẫn hoạt động như bình thường. Thậm chí là vẫn còn sức sống. Nhiều mảnh máu tựa sợi chỉ di chuyển ngược lên trên như thể cơ thể đó vẫn còn đang sống.
Cảnh tượng quá đổi khiếp đảm, khiến Trương Khả Nhi không chịu được mà ngất đi vì sốc.
Dù cho máu vẫn đang chảy nhưng không có vẻ gì cơ thể đó sẽ chết đi cả. Trương Trung mặt tái xanh. Không mở nên lời.
“Chuyện này là sao. Ngươi đã làm gì Hàn nhi của ta.”
Kẻ mang mặt nạ quỷ tiến đến gần cái đầu của Triết Hạn đang nằm dưới sàn. Vừa đi vừa giải thích.
“Thứ mà ta đưa vào cơ thể Trương Triết Hạn, khác hoàn toàn với thứ ta đã gán vào người của Trương Vệ. Nó không phải là một chất độc, mà là một mầm non ác quỷ.”
Hắn vừa đi khỏi một chút thì Trương Trung đã được giải thoát. Lão thu lại vũ khí mà đứng nhìn với một bụng thắc mắc.
“Mầm non ác quỷ?”
“Nói một cách khác ta đã để ác quỷ ký sinh trong người của quý tử nhà ngươi.”
Vừa nghe đến đó, Trương Trung như chết lặng. Lão còn không tin vào những gì mình đã nghe, nói như kẻ kia thì Trương Triết Hạn bây giờ không còn là con người bình thường nữa rồi.
“Mầm non ác quỷ, như một vật ký sinh, gặm nhấm cơ thể của vật chủ từ bên trong. Thời gian ký sinh càng lâu, nó sẽ biến vật chủ ban đầu thành cơ thể của chính nó. Và khi đó vật chủ sẽ hóa thành loài quỷ và đánh mất đi toàn bộ ký ức. Cùng những thứ được con người gọi là nhân tính. Lúc đó chỉ biết máu và thịt sống. Ngoài ra không còn gì nữa cả.” Vừa nói hắn đã đi đến trên cái đầu của Trương Triết Hạn, dùng công lực nắm lấy đầu của y. Sau đó ném thẳng về phần thân đang đứng kia.
Ngay lập tức phần đầu đã được nối lại vào cơ thể, vết cắt như chưa từng tồn tại. Trương Triết Hạn hoàn toàn lạnh lặng khỏe mạnh.
Hắn nói tiếp:
“Từ giờ quý tử nhà ngươi đừng nói là Trương Vệ đến cả thần có hạ giới cũng chưa chắc có thể đoạt lấy sinh mạng của nó.”
Trương Triết Hạn sau khi chứng kiến cơ thể của mình trở nên bất hoại, liền tràn trề niềm vui thỏa. Hắn cảm tương bản thân lúc này có thể giết thần giết phật mà không có chút gì khó khăn nữa cả. Nở nụ cười man rợ. Vui vẻ nhìn ngắm cơ thể của mình mà thỏa mản.
Còn Trương Trung thì không còn một chút sinh lực nào hết. Ngã quỵ xuống đất, đứa con mà lão luôn tự hào giờ đây đã không còn là một con người bình thường nữa. Mà là một bán quỷ. Nhưng đổi lại thì Trương Triết Hạn lúc này phải nói thể chất đã hơn người phàm vạn lần, cái hy vọng mà lão luôn ấp ủ có thể hoàn thành mà không cần biết loại độc dược kia có phát huy công dụng hay không.