Nhóm người Trương Gia di chuyển hết gần 300 bậc thang dài. Phải nói rằng nếu ai có thể đi hết một chặng đường dài như vậy thì chắc đã bỏ cuộc từ sớm rồi.
Thật ra nói là đi hết là nói dối. Bọn họ đã chủ động di chuyển thông qua mật đạo chỉ có những Bảo Chủ mới được biết nhằm vượt qua những bật thang với rất nhiều cạm bẫy chực chờ để tiến đến hành lang dài phía trước.
Phía trước họ chỉ còn lại một trận pháp ngũ hành nữa là có thể tiến vào bên trong. Nơi cất giấu thứ mà hàng ngàn năm nay lưu truyền của gia tộc họ Trương.
Trận pháp ngũ hành án ngữ ở đây hoàn toàn khác lạ. Bởi vì nó là tập hợp của tổng cộng 36 phiến đá khác nhau. Các hệ trong ngũ hành được phân bố đều nhau. Với những hình vẽ vô cùng đặc biệt.
Và chỉ có một phiến đã là trống không được vẽ lên bất kỳ hình ảnh nào.
Đương nhiên cũng khỏi cần phải suy nghĩ trận pháp này hoạt động ra sao, vì họ cũng dễ dàng bước lên nó mà đi qua bên kia.
Cuối con đường là một cự thạch lớn được làm bằng U Lan Thạch. Loại đá mà Trương Vệ đã gặp trước đây khi rơi xuống Ma Thú Hạch.
Chỉ có máu của chủ nhân nơi này mới có thể lay chuyển được nó. Và Trương Bảo cũng đã làm như những gì Trương Vệ đã làm. Ông đã để bàn tay mình nhuốm máu để chạm lên hai đầu của con sư tử được điêu khắc lên cự thạch.
Rất nhanh cánh cửa được mở ra chào đón nhóm người bọn họ.
Đằng sau cánh cửa là một mật thất khép kín. Với bồn bề đều là vách đá U Lan. Chất liệu phải nói là cứng nhất trên đại thế giới.
Bốn góc của mật thất được vẽ lên những hoa văn phát ra những tia lửa đỏ. Còn ở vị trí trung tâm của nơi này là một phiến đá màu đen hình tròn được dựng đứng. Và được đặt trên một trục xoay, nó không ngừng xoay vòng theo chiều kim đồng hồ.
Trên tảng đá kia có mộ vật được in hằn sâu vào bên trong. Nó có hình dạng như một dấu phẩy nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay. Màu đỏ rực, Hán tự được khắc lên đó là chữ Viêm.
Trương Bảo cước bộ lên bậc thang tiến gần với nơi đó. Khi đã đến gần ông liền xoay xuống nhìn cả ba người và bắt đầu nói:
” Đến đây là đã an toàn rồi, nào chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính.”
Nghe vậy Trương Vệ cũng bắt đầu mong chờ vì cũng đã lờ mờ đoán ra được Trương Bảo dẫn cả 3 người vào đây không phải là để tham quan cho vui, chắc rằng ông đã có dụng ý từ trước nhằm ngắt đuôi những kẻ theo dõi ngoài kia.
“Tất cả những người ở đây đều đã biết Vệ nhi là Chân Long. Cho nên ngay lúc này con hãy đưa tấm lưng ra chứng minh cho mọi người thấy điều này là đúng đi.”
“Sao cơ… phụ thân đã biết. Còn cả những người này nữa.” Trương Vệ hoang mang, vì chàng nghĩ bí mật này sẽ không bị ai biết được. Theo phản xạ chàng nhìn xem biểu cảm của mọi người. Thấy trên gương mặt của họ đều rất là nghiêm túc, chứng tỏ điều Trương Bảo nói rất có thể là chính xác.
Tuy nhiên nên hay không nên cũng là một vấn đề. Trương Vệ nào biết phải làm sao, nếu như có Kim Mã ở đây, chàng có thể có được lời khuyên. Nhưng chàng đã bỏ nó ở trong phòng rồi còn đâu. Cho nên lúc này tự bản thân chàng phải đưa ra quyết định chứ không phải ai khác.
Biết rằng Trương Vệ đang do dự. Trương Bảo liền nói tiếp:
“Nếu con còn lo lắng, vậy thì trước tiên ta sẽ kể cho con nghe tất cả mọi chuyện như lời đã hứa trước đây. Khi con làm thiếu chủ tất cả những điều con nên biết đều phải được tỏ tường.”
Nói đoạn ông chạm nhẹ vào phiến đá nơi trung tâm một cái. Ẩn ẩn vào cái chạm đó là một nguyền chân khí nhỏ. Ngay lập tức một tấm màn chiếu những hình ảnh được vẽ ra trên không.
Phiến đá đen vẫn tiếp tục xoay ra những hình ảnh mà Trương Bảo muốn tất cả thấy. Rồi ông bắt đầu nói từ tốn:
“Chuyện bắt đầu từ hơn ba triệu năm trước. Đại lục liên hoa khi đó là những vùng đất nối liền nhau. Khi đó lục địa có thể nói là chiếm hơn bảy phần so với nước biển trong các đại dương. Các cánh cổng dẫn đến các thế giới khác đều nằm ở vị trí như hiện giờ. Tuy nhiên chúng không phải ở dưới biển mà ở trên đất liền. Các thế giới tự do đi qua lại và lấy Nhân giới làm trung tâm.
Nhưng rồi chuyện không may đã xảy đến, khi mà Nhân giới được các thần linh quá ưu ái. Từ đất đai màu mỡ, linh khí dồi dào. Tinh hoa hội tụ đều có ở Nhân giới, trong khi các thế giới khác lại không được như vậy. Đã tạo cho bọn họ một sự ganh ghét nhất định.
Con người tuy là giống loài yếu đuối, nhưng lại không có chí cầu tiến. Ỷ bản thân được các thánh thần ưu ái. Nên giết yêu, diệt quái làm đồ ăn, sống buông thả không tiết độ. Sinh ra không biết bao nhiêu là thói hư tật xấu.
Nhưng khi đó thượng giới vẫn còn tồn tại, nó nằm trên cao. Hơn cả nơi mà nay chúng ta gọi là Đảo Thiên Đường.
Bọn họ nhắm mắt làm ngơ, vì vẫn được cúng dường hương quả mỗi ngày. Và bọn họ tin vào thứ được gọi là nhân quả báo ứng. Lão Phật gia khi đó đã cố gắng phổ độ chúng sinh, mong tất cả quay đầu hướng thiện.
Nhưng con người nào có nghe. Họ coi thường luân thường đạo lý, hoang dâm vô độ. Kể cả anh em ruột. Sự tàn ác của con người đã chạm đến thần linh tối cao. Nhưng những thần linh đó dẫn đầu là Thiên Đế. Vẫn nhún nhường con người.
Đây cũng là lúc một kẻ khác cảm thấy ngứa mắt. Hắn là Ma tôn của Ma giới, hắn cảm thấy loài người được sống ở nơi quá tốt đẹp mà không biết tận dụng mà còn phá hủy nó.
Nên đã ủ mưu phá hủy hết tất cả. Nhằm thay thế luôn Thiên Đế.
Và thế là Ma Tôn đã đến Nhân giới đến với nơi sâu nhất của thế giới này là Địa Ngục.
Nơi đang phong ấn một thực thể cổ xưa từ cuộc đại chiến lần đầu tiên của Cửu giới.
Nhưng để có thể phá bỏ cái phong ấn này, hắn cần máu của kẻ có nỗi niềm hận thù với các vị thánh nơi Thượng giới đến mức cùng cực. Mà muốn có máu của đó thì phải làm cho con người ngày càng lún sâu hơi vào vòng xoáy của dục vọng thế gian. Quên đi các thần linh để bọn họ quay lưng lại với loài người.
Và thế là cơn đại họa chính thức được bắt đầu.
Ma tôn liên kết với Quỷ Vương nhằm gieo rắc vào trong lòng Nhân tộc thêm những điều ác.
Rất nhanh các đền thờ thần linh bị dở bỏ vì đã không còn hiển linh nữa. Hương quả cũng không còn nghi ngút như xưa. Còn người xoay sang thờ phụng yêu ma. Những thực thể khác, và đó cũng là lúc con người đã chạm đến cực hạn của sự tà ác. Không còn bất cứ quy củ gì phải giữ gìn.
Đây cũng là lúc Thiên Đế quyết định tận diệt loài người nhằm loại bỏ đi những thứ mục rửa.
Nhưng trong số những người ác vẫn còn người thiện tin vào các thần linh. Đó là Lý Tư, hắn dù mất đi gia đình, người thân và cả con gái duy nhất theo những cách nghiệt ngã nhất. Nhưng hắn vẫn tin hướng thiện sẽ được đền đáp một cách xứng đáng.
Nhưng nào ngờ khi cuộc càn quét của Thượng giới diễn ra. Đã cho hắn thấy một sự thật phũ phàng. Không có thiên đường nào cả, không có sự sống vĩnh hằng cho những kẻ như hắn.
Hận thù, căm phẫn được đẩy lên đỉnh điểm. Vậy ta hỏi con một câu Vệ nhi.?”