Trương Vệ về đến Trương Gia thì cũng đã bắt đầu một ngày mới khá lâu rồi.
Hai thị vệ canh cửa khi nhìn thấy Trương Vệ thì liền chắp tay chào hỏi cung kính rồi nói:
“Trương lão gia, đang đợi người bên trong.”
“Sao chứ, vẫn còn chờ… Thấy tổ tông rồi, xem ra lần này không bị giáo huấn không phải làm người.” Trương Vệ mắng thầm.
“Được rồi, ta biết rồi.” Nói đoạn Trương Vệ khẩn trương vào bên trong trang.
Đi qua dãy hành lang dài bên trong nội trang. Trương Vệ tiến đến một căn phòng lớn. Bên trong có ba người đang ngồi trên ghế đặng trò chuyện.
Bằng khả năng của mình chàng ngay lập tực nhận ra hai nguồn khí mà khi sáng đã từng gặp qua. Càng bước đến gần hình dáng của họ ngày một hiện lên rõ ràng.
Hai người đó chính là hai người sở hữu thần khí Phong và Băng mà Trương Vệ đã gặp. Niềm vui sướng đến thật bất ngờ. Ngay đến nằm mơ chàng cũng không thể ngờ gia tộc của chàng lại được hai người này ghé lại.
Mặc dù có một tý thắc mắc nho nhỏ, nhưng chàng đã nhanh chóng tiến vào đại sảnh.
Khi vừa thấy chàng bước vào hai người kia lập tức đứng lên khỏi ghế mà nghênh đón, như thể với họ chàng là người bề trên. Khiến chàng có chút ngạc nhiên, cái loại tình huống này chàng không quen cho lắm.
Chưa để chàng kịp hiểu chuyện gì, thì Trương Bảo ngồi trên thủ vị cao đã dùng giọng giáo huấn:
“Tiểu tử họ Trương kia, ngươi còn biết đường mà quay về hay sao.”
“Cho hài nhi xin lỗi, hài nhi vô tình gặp một chút cớ sự. Nên mới không thể đến đúng hẹn, mà còn để người phải chờ trông. Vệ nhi con chấp nhận chịu phạt.” Trương Vệ chắp hai tay trước ngực cúi đầu nói.
“Thôi bỏ đi, còn biết đường về phủ là được rồi. Nhanh lại ghế mà ngồi xuống.” Trương Bảo thấy thái độ ăn năn của Trương Vệ thì cũng không muốn trách phạt. Người ta thường nói, đánh kẻ chạy đi. Ai lại đi đánh kẻ chạy lại. Ông liền phẫy tay ra hiệu.
Trương Vệ vâng lệnh mà lại một chiêc ghế mà ngồi xuống. Theo đó hai người kia cũng trở về ghế của mình, đồng thời đều có một chút ánh nhìn về phía chàng.
Dường như họ đang muốn nói gì đó, nhưng lại không hề chủ động. Có thể họ đang chờ Trương Bảo lên tiếng rồi mới bắt đầu mở miệng.
Trương Bảo khi thấy Trương Vệ đã yên vị thì cũng không để chàng chờ đợi quá lâu.
Khái.
Ông ho khan một tiếng. Rồi chuẩn bị vào vấn đề chính của ngày hôm nay.
“Hôm nay lý do mà cần con đến phòng gặp riêng ta đó là. Ta muốn con gặp hai người vô cùng đặt biệt này.” Nói đoạn ông đưa bàn tay về phía hay người kia và nói tiếp.”Chắc hãy để hai vị tự giới thiệu bản thân một tý nhỉ.”
Lời vừa ra, Trương Vệ đưa ánh mắt nhìn về phía nữ nhân trong bộ vái trắng.
Ở khoảng cách gần như vậy Trương Vệ mới có thể nhìn rõ từng chi tiết trên cơ thể nữ nhân.
Với bộ y phục nữ nhân đang mang, chàng đã từng thấy nó trước đây trong một quyển trục nói về những y phục thuộc hàng siêu cấp trân quý. Đó là những trang phục giới hạn rất ít người sờ hữu được nó.
Nó được thợ may thượng cấp may nên, kết hợp với nội công tâm pháp của người sở hữu mà thành. Ngoài công dụng để mang lên người nó còn có những khả năng đặt biệt khác. Trang phục mà nữ nhân đang mang có cái tên rất là mỹ miều “Tiêu Dao Ngọc Y”.
Chỉ cần nhiêu đó thôi Trương Vệ đoán mò năm bảy phần nàng thực lực chắc chắn có thể hơn cả phụ thân chàng Trương Bảo.
Điều ấn tượng lưu lại từ lần đầu gặp gỡ vẫn còn ấn tượng với chàng đến giây phút này chính là thần khí ghi chữ “Phong” trên cánh tay của nữ nhân kia.
Nữ nhân ấy đương nhiên là đã bắt được ánh nhìn của chàng. Liền chủ động đứng lên mà giới thiệu trước.
Đầu tiên nàng cẩn thận nhẹ nhàng tháo khăn che mặt xuống. Chiếc khăn chậm rãi được thu lại. Cho Trương Vệ chứng kiến một mỹ nhân, có nét đẹp không lẫn vào đâu được. Một nét đẹp thanh thoát, khinh vân tế nguyệt. Nơi chốn hồng trần.
Mặc dù nói Trương Vệ không phải người đam mê nữ sắc, nhưng chàng lại là người rất trân trọng phái nữ. Khi chứng kiến một dung nhan tuyệt trần chàng chỉ muốn lưu giữ nó theo thời gian. Như là việc bảo vệ một bông hoa đẹp mãi mãi không muốn nó tàn.
Và nữ nhân kia có lẽ là một trong số đó.
Nữ nhân tuy xinh đẹp là thế nhưng từ gương mặt đó tỏ ra khí chất lạnh lùng. Nàng nhìn Trương Vệ cười khẽ môi và nói:
“Thuộc hạ Lục Kiếm Bình, hân hạnh được diện kiến chủ nhân.”
“Chủ… chủ… chủ nhân.” Hai tiếng chủ nhân, nghe sao thật ngượng ngùng khiến Trương Vệ bấc giác đỏ hết cả mặt.
Chàng vẫn còn chưa hết kinh ngạc, hồn còn chưa kịp trở về mà nhập vào xác khi nhìn thấy dung mạo của nữ nhân tên Lục Kiếm Bình. Giờ lại được nàng bồi thêm hai chữ chủ nhân khiến hồn vía của chàng thất lạc tận nơi đâu.
Trương Bảo ngồi trên cao thấy Trương Vệ ngồi yên không chút cử động trước lời giới thiệu của Lục Kiếm Bình. Thì đoán ra chàng đã bị nhan sắc kia đánh gục. Thở dài ngao ngán rồi nhanh chóng tiện thể nói sơ qua về nàng:
“Lục Kiếm Bình cô nương được ta mời đến. Nhằm ngồi vào vị trí trưỡng lão của gia tộc ta đồng thời kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ con. Đương nhiên với việc nam nữ thọ thọ bất tương thân thì không thể kè kè bên cạnh con được.” Nhờ lời nói của Trương Bảo, Lục Kiếm Bình mới di dời tầm mắt đi chỗ khác một chút, nhờ đó mà Trương Vệ mới dần hoàn hồn và tỉnh táo trở lại.
Quả thật đôi mắt đượm buồn của Kiếm Bình thật khiến người khác nhìn mãi không thấy chán. Trương Vệ mỗi khi mặt giáp mặt bốn mắt chạm nhau thì như thể rơi vào bát quái trận đồ khó lòng thoát ra.
Sở dĩ Trương Vệ có loại hành động này, một phần nguyên do nằm ở chỗ, chàng nhìn Lục Kiếm Bình rất ư là thân quen. Mặc dù chỉ mới gặp nhau lần đầu.
Có thể là Lục Kiếm Bình đã từng xuất hiện trong dòng chảy của quá khứ cuộc sống của Trang Minh Viễn, tiền kiếp của chàng.
Chàng và hắn đã nhập lại làm một. Tuy nhiên lại không hề dung nạp ký ức lại với nhau. Cho nên nhiều khí Trương Vệ cũng rất khó giải thích cho hành động của chính mình.
Chàng cũng nhận ra sự lố lăng trong hành động của bản thân. Chỉ mới gặp Lục Kiếm Bình mà lại trưng ra một vẻ mặt như thế khiến chàng vô cùng mất mặt. Đành phải theo thói quen đưa tay lên gãy đầu, tự nhủ phải khống chế cơ thể phàm nhân này mới mong yên ổn.
Chàng ráng nặn ra nụ cười gượng, hướng về phía Lục Kiếm Bình mà nói:
“Lục cô nương thứ lỗi cho tại hạ nhất thời thất lễ.”
“Không sao đâu, người đừng quá bận tâm. Kể từ hôm nay việc an toàn của người sẽ do tôi phụ trách. Trương thiếu chủ cứ việc yên tâm.” Lục Kiếm Bình cười mỉm, sau đó chậm rãi mang khăn che mặt lại như cũ.
Đột nhiên từ trên trời rơi xuống một hộ vệ là nữ khiến Trương Vệ vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì. Nhưng chàng ngay lập tức nhận ra cuộc trò chuyện này có chỗ gì đó không đúng. Trương Bảo cùng Lục Kiếm Bình và kẻ cả vị nam nhân còn lại đều đang rất kiệm lời.
Dường như bọn họ còn điều gì đó khó nói.
Trương Vệ cũng không phải kẻ ngốc bằng suy đoán của mình chậm rãi âm thầm dùng đến cảm nhận không gian. Thì liền nhận ra, có một số người đang lén lút nghe trộm cuộc trò chuyện này.
Cũng phải thôi, vì một người lạ vừa vào Trương gia lại được phong làm Trưởng lão mà lại còn là nữ. Đồng thời nhìn vẻ bề ngoài lại còn trong độ tuổi thanh xuân. Chả trách có kẻ dị nghị dò xét. Hoặc có thể có âm mưu gì khác.