Mặt trăng đã dần lên cao, ánh sáng dịu nhẹ của nó chiếu thẳng vào phòng Trương Vệ thông qua cánh cửa sổ nhỏ.
Bên ngoài mặc dù không khí đã bớt nhộn nhịp đi, những dòng người hãy vẫn còn đông đúc. Trương Vệ vẫn như vậy, nhốt mình trong căn phòng nhỏ. Nhìn qua cánh cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài với nhiều tâm trạng.
Ngày hôm nay quả thật là một ngày với nhiều biến cố, từ đánh bại Mộc Ngưu đến chứng minh cho cả gia tộc thấy được khả năng của bản thân, rồi đến việc sự phụ của chàng là Đông Phương Nghi.
Nghĩ cũng thật là nực cười, một kẻ như chàng từ phế nhân phù một cái biến thành thiên tài. Tưởng chỉ có trong tưởng tượng nhưng khi nó thực sự diễn ra với bản thân thì chàng mới cảm thấy tất cả như một giấc mộng đẹp.
Nếu nó là giấc mộng chàng cũng mong rằng nó sẽ không bao giờ kết thúc. Khẽ đưa ánh mắt nhìn xuống lệnh bài chưởng ấn thiếu gia chủ.
Sau đó Trương Vệ chậm rãi đưa nó lên trước mắt, đưa lệnh bài đó lên trước mặt trăng. Nhìn ánh sáng từ kim loại được mặt trăng phản chiếu ra khiến chàng bất giác nở một nụ cười.
“Nhìn xem, ngươi sắp khóc đấy à.” Kim Mã từ xa bay đến đậu bên thành cửa sổ.
“Cũng không hẳn. Ta chỉ vẫn chưa quen ấy mà.”
“Ừm, Vậy ngươi sắp gặp lại mẫu thân rồi nhỉ.”
“Ừa. Vẫn còn đại lễ trước mắt nhưng ta sẽ hoàn thành nó thật tốt. Sau đó sẽ đích thân trở về Mục Châu đặng tận tay rướt mẫu thân về Trương gia.” Sau đó chàng mỉm cười híp mắt nhìn Kim Mã nói tiếp:” Ngươi biết không, mười ba ngày nữa là sinh thần của ta. Chắc chắn ta sẽ cùng người đón một sinh thần sum vầy.”
“Nhưng rốt cuộc sinh thần đó cũng đâu phải sinh thần thực sự của ngươi.”
“Đúng vậy nhưng không sao hết, ta vẫn sẽ xem nó là sinh thần thật sự.”
Kim Mã nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Trương Vệ thì cũng mủi lòng. Ánh mắt nó khẽ lướt qua sợi dây chuyền lạ đang được Trương Vệ đeo trước ngực. Liền hỏi:
“Sợi dây chuyền kia là gì thế? Sau trước giờ ta không thấy người đeo.”
Trương Vệ khẽ cầm nó lên, nó có hình dạng một con rùa màu tím. Nhìn có vẻ rất cứng cáp. Sau đó cười mà trả lời:
“Của Đông Phương tỷ đưa cho ta đấy, lúc ngươi vẫn đang bị Vạn Độc và Địa Linh bắt nạt.”
“À. Ra thế, nếu là Đông Phương đưa thì ắt hẳn là có ý đồ. Ngươi phải giữ gìn nó cho thật tốt.”
“Biết rồi. Khổ lắm, ngươi cứ đi theo sao nhắc nhở ta như thể ngươi là song thân vậy. Phiền chết.” Vừa nói chàng vừa bỏ sợi dây chuyền vào trong ngực áo.
Bỗng từ bên ngoài một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên từng tiếng.
Khiến Trương Vệ bước đến mà mở cửa ra. Vì cảm quang đã cho chàng biết người bên ngoài là ai, nên tuyệt nhiên chàng không hề có sự đề phòng.
Cánh cửa mở ra. Một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ đồ xanh bó sát người, mỉm cười với chàng.
Trương Vệ nhìn thấy liền hỏi ngay:
“Ngọc nhi sao trễ rồi. Mà muội lại đến đây.”
Trương Ngọc nở nụ cười hiền hòa đáp lại:
” Ngọc nhi cố tình đến chúc mừng Trương Vệ ca ca.”
” Nhưng giờ đã là tối rồi mà, sáng mai muội đến cũng đâu có muộn đâu.”
“Trương Vệ ca ca, huynh không định mời muội vào phòng sao.” Trương Ngọc nhẹ nhàng nhắc khéo. Khiến Trương Vệ ngại ngùng mà xoa đầu. Sau đó đứng dạt sang một bên.
“Xin lỗi muội, ta vô ý quá. Ngọc nhi, mời muội vào trong.”
“Hì.”
Vừa bước vào phòng nam nhân, Trương Ngọc tinh măt, đảo nhanh qua một lượt gian phòng nhỏ của nàng rồi mới chậm rãi quay đầu lại nói nhỏ:
“Trương Vệ ca ca, huynh luôn ngồi ở kia một mình ngắm trăng hay sao.”
Trương Vệ vô cùng minh bạch nên đã để cửa mở, rồi chầm chậm đi lên mà nói chuyện với Trương Ngọc.
“Phải. Ta vẫn luôn như vậy trong suốt hai năm qua.”
Lời nói đó khiến Trương Ngọc biến đổi sắc mặt, ánh mắt nàng nhìn Trương Vệ đong đầy cảm tình nhi nữ:
“Trương Vệ ca ca. Ngọc nhi đã quay trở về với huynh rồi. Huynh không phải cô đơn như vậy nữa. Kể từ hôm nay Ngọc nhi sẽ cùng huynh ngắm trăng mỗi tối, thậm chí là ngắm bình minh hay là hoàng hôn. Chúng ta sẽ trở lại như xưa. Nhé!”
Nghe những lời bộc bạch của Trương Ngọc, cùng đôi má đang ửng đỏ lên vì ngại của nàng, khiến Trương Vệ nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Chàng chỉ còn cách đưa bàn tay lên đôi má ấy, chạm nhẹ vào nó.
Cùng một nụ cười chứa chan cảm xúc cảm kích. Hành động này của Trương Vệ khiến trái tim nhỏ bé của nữ nhi nhất thời đập mạnh. Lồng ngực của nàng nâng lên hạ xuống liên tục. Hai cái khối tròn kia như thể không kiềm chế được xúc cảm lúc này.
Nàng liền nhắm nhẹ mắt chờ đợi Trương Vệ tiến đến. Lồng ngực cũng hồi hộp không thôi.
Trương Vệ nhìn thấy đôi môi xinh đẹp quyến rũ đang vô cùng căng mọng trước mắt thì cũng không kiềm lòng được mà chậm rãi tiến đến. Bản thân chàng muốn trãi nghiệm thử cái cảm giác hôn là như thế nào.
Khi hai đôi môi ấy chỉ còn cách nhau một khoảng thì.
” E hèm.”
Người đến là Mục Quản gia. Ông đến thật không đúng lúc. Khiến đôi nam nữ đang mặn nồng kia, bỗng trở nên ngại ngùng. Quay ngoắt đi hướng khác.
Lúc này Trương Vệ chắc đang chửi thầm trong bụng.
“Con *** nó.”
Trương Ngọc bẽn lẽn xoay người đi hướng khác. Còn Trương Vệ thì đâu còn cách nào khác đành đưa tay lên gáy tỏ vẻ vô tội. Hỏi:
“Mục quản gia. Người đến có việc gì sao.”
“Có lẽ ta đã làm phiền hai người rồi nhỉ.” Mục quản gia đáp lời nhưng cũng có vẻ đùa cợt.”Bảo chủ sai tôi đến gặp người chuyển đến vài lời.”
“Được. Mục quản gia cứ nói.”
” Ngày mai người hãy đến thư phòng riêng của bảo chủ vào đầu giờ chiều. Có một người quan trọng bảo chủ muốn người gặp.”
“Được. Ta sẽ đến đúng giờ, cảm ơn ông. Phiền ông giờ này còn đến tận đây đặng truyền tin. Thật là ngại quá.”
” Haha. Không có gì đâu. Giờ ta đi đây, không phiền người cùng Trương Ngọc tiểu thư nữa.”
Câu nói đó khiến hai đương sư hai má đỏ bừng đầy ngại ngùng. Biết thế Trương Vệ đóng cửa luôn cho rồi. Thì lúc đó chẳng phải đã được nếm thử mùi vị nữ nhi tình trường rồi không.
Giờ mà có làm tiếp thì cảm xúc nó bay mất tiêu rồi còn đâu nữa. Nhìn bóng Mục quản gia khuất dạng, Trương Vệ xoay vào phòng nói với Trương Ngọc:
“Ngọc Nhi, xin lỗi muội. Khiến muội thành ra như vậy.”
Đáp lại Trương Ngọc cười duyên dáng. Sau đó liền chuyển chủ đề:
“Trương Vệ ca ca. Muội có món quà muốn tặng cho huynh. Huynh sẽ nhận nó chứ.”
“Đương nhiên rồi. Đồ của Ngọc nhi tặng cho ta mà sao có thể không nhận được.”
Nhận được câu trả lời Trương Ngọc đưa bàn tay vào trong người lấy ra một túi nang nhỏ. Sau đó trực tiếp nắm lấy bàn tay phải của Trương Vệ giơ lên cao. Rồi để túi nang vào lòng bàn tay của chàng. Và nói:
“Bên trong này là Yếu quyết đột phá nội công tâm pháp. Ngọc nhi phải vất vả lắm mới viết ra được nó trong hai năm đi theo trường Thư sinh. Ngọc nhi biết với năng lực hiện tại của Trương Vệ ca ca. Có thể nó vô dụng nhưng biết đâu được sau này có lúc huynh sẽ cần dùng đến nó.”
Vừa dứt lời, Trương Ngọc cuộn những đầu ngón tay của Trương Vệ lại, khiến chàng nắm chặc lấy túi nang.
Trương Vệ nhìn túi nang, rồi nhìn Trương Ngọc. Chàng đã hiểu ra vấn đề, thì ra nàng bỏ tâm huyết hai năm cũng là vì Trương Vệ. Khiến chàng không thể nào kiềm lòng được. Mà trực tiếp ôm nàng vào lòng.
( Cảm ơn mọi người vì đã đọc. Máy tính mình bị hư. Cầm đt rất khó để tránh lỗi chính tả. Mong mọi người thông cảm. Khí sửa xong mình sẽ chỉnh lại. Xin cám ơn.)