Những nụ cười châm biếm kia, vô tình hay cố ý đều đã đả động đến tâm lý của Trương Vệ lúc này.
Chàng cũng đâu còn cách nào nữa, chống lại họ dường như là điều không thể. Nên đối diện với tình huống lúc này chàng chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười sau đó chậm rãi đi về hàng ngũ. Trong lòng buồn bực không thể nào thốt nên lời.
Cười bên ngoài nhưng khóc trong tâm, chàng thực sự mệt mỏi với cái thế giới này. Đồng thời cũng chán cái thân thể phế vật.
Làm sau có thể lý giải được điều mà chàng thắc mắc.
Nội tu là việc căn bản nhất, tuvi của chàng phải nói tràn đầy. Nhưng tuyệt nhiên chàng không thể nào chuyển hóa nó vào công pháp được. Cứ như thể nó bị hấp thụ ngược vậy.
Dù đã rất cố gắng chuyển hóa nhưng xem ra kết quả vẫn không thay đổi suốt ngần ấy thời gian. Hết cách Trương Vệ chỉ còn cách nhìn những thanh niên thiếu nữ trong tộc tiến lên đài danh vọng mà mừng rỡ. Còn chàng mãi chỉ dậm chân một chỗ mà thở dài chán nản.
Tâm trạng của Trương Vệ lúc này có thể nói là cực tệ. Nên chàng cũng không hề quan tâm đến những diễn biến đang diễn ra ở Thí Luyện Trường này nữa. Chỉ mong thời gian qua nhanh để về nhà nghĩ ngơi.
Bỗng một cổ âm thanh vang lên.
Ồ.
Tất cả những người trong sân thí luyện đều hướng ánh nhìn cùng sự thích thú nhìn về một hướng.
Người đi lên thực hiện không ai khác chính là Trương Khả Nhi, nàng lúc này đang mặc y phục màu hồng phấn, đeo khuyển tay màu vàng lấp lánh. Thu hút hết thải những ánh nhìn của nam nhân. Những con mắt gán chặc vào từng bước chân ngọc ngà của nàng.
Khả Nhi cũng theo sự chỉ dẫn của trung niên tộc nhân mà đưa bàn tay ngọc ngà ấn vào nơi thủ vị. Bàn tay đưa ra khiến vạt áo theo đó mà khẽ rơi xuống. Để lộ làn da trắng nỏn khiến tất cả phải chăm chú nhìn. Thật là một nhan sắc có thể nói không chê vào đâu được. Chỉ có điều hơi lép một xíu. Nhưng như thế vẫn không thể nào làm phai mờ đi một đóa hoa đang trong thời kỳ nở rộ.
Trương Vệ mặc dù có chút cảm mến nữ nhân nhưng trong lòng một mực lạnh nhạt một phần vì nàng quá kiêu ngạo.
Sau khi Khả Nhi đưa chân khí vào. Thì thông báo thực lực đã hiện ra.
Trung niên tộc nhân sau khi thấy thông báo liền hô to.
“Minh Ngọc Công 28 tầng.”
Vừa nghe đến đó Trương Vệ liền xanh hết cả mặt. Nhìn cũng không dám nhìn thẳng.
Đồng dạng với chàng là các tộc nhân họ lời ra lời lại.
“Trong một năm thăng tận 5 tầng công pháp. Thật không thể tin được mà.”
” Tốc độ tu luyện khủng bố như thế quả nhiên là thiên tài của Trương gia ta.”
“Không những đẹp mà lại có tài.”
Đứng trước những sự ca ngợi không ngớt đó. Trương Khả Nhi nẩng cái cổ trắng lên cao tỏ ra bộ dạng đắc ý. Sau đó cũng phải đi xuông những hàng cuối. Nhưng nàng lại cố tình đi ngang chỗ Trương Vệ.
Khi vừa đi ngang chỗ chàng thì dừng lại, xoay người nhìn Trương Vẻ lấy một cái. Do lúc này mọi người vẫn đang chú ý lên chỗ Trắc Nghiệm Thạch nển không chú ý đến hai người. Khả Nhi cũng dễ dàng nói chuyện hơn.
Đối với Trương Vệ nàng có chút ấn tượng. Khi chàng lên 9 mà trở về Trương Gia. Lúc đó tầng 13 đã là thứ gì đó rất là cao siêu ở độ tuổi đó. Nhưng chính Trương Vệ chứ không ai khác đã đạt được thứ mà ai cũng chờ mong đó. Khiến lúc đó ai cũng gọi chàng là thiên tài.
Lúc đó thì Trương Khả Nhi lúc nào cũng đi kè kè theo Trương Vệ sáng Trương Vệ ca ca, tối cũng Trương Vệ ca ca.
Nhưng không hiểu vì lý do gì mà trong suốt khoảng thời gian sau đó. Trương Vệ đã dậm chân tại chỗ không có thăng tiến nào đáng kể. Mà lại còn thụt lùi hơn trước. Biến chàng từ một thiên tài một bước rơi thẳng xuống làm phế nhân.
Thì khi đó nàng cũng trở mặt mà không quan tâm đến Trương Vệ nữa. Đó cũng là lý do chính mà về sau Trương Vệ không đoái hoài gì đến nàng.
Trương Khả Nhi định mở lời thì.
“Thật khủng bố….”
Tiếng la hoảng hốt vang khắp Thí Luyện Trường. Khiến cả hai đều phải đưa sự chú ý về phía Trắc Nghiệm Thạch.
Trên thí nghiệm thạch là một dãi ký tự màu bạch kim. Một loại màu sắc mà từ đầu đến giờ chưa từng có ai phát ra được.
Trung niên tộc nhân khi nhìn thấy cũng không giấu được biểu cảm của mình. Ông cũng há hốc mồm vì kinh ngạc.
Gương mặt của Trương Vệ thấy người tạo ra thứ này thì nheo mắt lại, tâm trạng cũng thêm mấy phần tệ.
Trên đài thí luyện là một nữ nhân xinh đẹp tựa trăng tròn trong bộ vái xanh ngọc. Nàng thử nghiệm xong thì xoay người xuống phía dưới và nở một nụ cười ngây thơ.
Nụ cười đó khiến hàng loạt trái tim nam nhân bên dưới đổ gục.
Trung niên tộc nhân thẫn thờ một lúc lại bị đánh thức bơit mùi hương tỏa ra từ thân thể nhi nữ kia đánh thức.
Liền bối rối, nhanh chóng hô lớn.
“Minh Ngọc Công 39 tầng.”
Tin vừa được công bố ra. Bên dưới đồng loạt há hốc mồm không tin vào tay mình.
“Trương Ngọc quả thật là người dẫn đầu thế hệ chúng ta. Mới tý tuổi mà đã 39 tầng công pháp thì tương lai sẽ còn khủng bố đến mức nào nữa.”.
Toàn bộ sự chú ý giờ đây đều đổ dồn vào thiếu nữ Trương Ngọc. Nhưng nàng không chút gì là nhút nhác trước hàng trăm ánh nhìn. Thản nhiên đi xuống rồi tiến lại gần Trương Vệ và Trương Khả Nhi.
Với độ tuổi còn nhỏ mà nhan sắc cùng tài năng đã ở mức độ này thử hỏi sau trăm năm nữa nàng ta có thể đứng ở vị trí nào ở đại thế giới.
Khả Nhi thấy vậy thì giận dỗi, phẩy tay áo bỏ về hàng mà không nói lời nào.
Trương Ngọc tiến đến gần nhìn thấy ánh mắt chất chứa đầy ủy khuất của Trương Vệ thì cười nhẹ mà nói:
” Trương Vệ ca ca, người thấy Ngọc nhi thế nào.”
Đột nhiên nhận được câu hỏi khó, khiến Trương Vệ nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải. Gãy đầu rồi trả lời đầy miễn cưỡng.
“Ngọc nhi trong hai năm đã lên mười tầng đương nhiên là thiên tài trong thiên tài rồi. Ai còn có thể sánh bằng.”
Trương Ngọc nhận lấy lời khen thì khẽ cười duyên. Sau đó chậm rãi tiến lại gần.
” Ngọc nhi làm sao có thể so sánh với Trương Vệ ca ca được. Năm đó ca ca quả thật oai phong lẫm liệt, hình ảnh đó luôn khắc sâu vào tâm trí Ngọc nhi.”
Trương Vệ cười khổ nói:
” Năm đó vẫn chỉ là năm đó. Tất cả chỉ còn là hồi ức. Bây giờ chỉ có Trương Vệ ngày nay thôi.”
Nghe thấy vậy nàng nhìn chằm gương mặt lộ rõ sự đau khổ của chàng rồi nói tiếp:
“Quá khứ sẽ là tiền đề cho tương lai. Ngọc nhi tin một ngày nào đó Trương Vệ ca ca sẽ trở mình.”
Trương Vệ liền cười lớn:
” Ta e rằng chỉ có mỗi Ngọc nhi là tin thôi.”
Nói đoạn chàng đưa ánh mắt nhìn sang xung quanh. Thì bắt gặp những ánh mắt không mấy thiện cảm kia nhìn chàng như thể muốn ăn tươi nuốt sống chàng. Liền cười trừ.
Sau đó xoay người hướng ra phía cửa. Mà bỏ đi. Không nói một lời nào nữa.
Ánh nắng vô tình hữu ý kéo dài bóng của chàng thiếu niên trẻ ra xa. Như thể nói rằng chàng rất là cô độc.
Bóng hình chàng thiếu niên xa dần để lại khoảng sân rộng hàng nghìn ánh mắt đang dõi theo. Đa số đều không có ý tốt. Duy chỉ có Trương Ngọc là thấy tội nghiệp cho chàng mà thôi. Nàng không hề quan tâm đến những tộc nhân đó mà cược bộ nhanh theo Trương Vệ sánh bước mà rời khỏi Thí Luyện Trường.