Nhìn thấy đường sáng với nguồn năng lượng vừa mạnh vừa nhanh lao đến phía mình, Trương Vệ đang trong thế công. Không thể trong một khoảnh khắc mà chuyển đổi từ công sang thủ được. Với khoảng cách đang rất là gần việc tránh né hầu như là bất khả thi.
Nên chàng chỉ còn cách dùng “Hải Thiên Nhất Tiếu.” Đối chọi với nguồn năng lượng kia.
Trương Vệ xoay tay phải chém thẳng vào đường ánh sáng. Đường ánh sáng với sức công kích cường hãn. Và diện tích năng lượng của nó quá lớn nên nuốt trọn Trương Vệ vào trong. Lực đẩy quá kinh khủng, đẩy chàng lùi lại hơn mười trượng. Đồng thời khí thế của Hải Thiên Nhất Tiếu đã không thể cầm cự mà bị phá.
Đùng
Dư kình phát ra thêm một chút nữa rồi mới tắt hẳn. Từ xa nhìn thấy được hình ảnh đòn tấn công vừa rồi như là một con mắt trong không gian. Chớp lấy một cái rồi liền biến mất.
Để lại nơi đó một mảng bụi khí màu đen.
Sinh vật kia, sau khi dùng tuyệt kỹ thì dừng lại quan sát xem Trương Vệ còn sống hay đã chết. Khói bụi dần qua đi, Trương Vệ vẫn còn sống.
Đòn công phá bất ngờ vừa rồi của sinh vật kia khiến chàng không kịp trở tay. Cứ tưởng bản thân chàng đã bị thiêu rụi sau đòn công kích đó rồi. Nhưng may thay là Kim Mã cùng Tiểu Bảo phối hợp với hộ thân của Trương Vệ tạo ra một quả cầu năng lượng bảo vệ chàng thành công thoát được một kiếp.
Cái giá phải trả cũng không lớn lắm. Sức nóng từ nguồn năng lượng kia đốt y phục chàng trở nên rách mỗi nơi một chút. Lúc nãy chàng cắn răng gồng lực một cách miễn cưỡng cho nên có một chút vị máu lưu lại trong khoang miệng. Ngậm cái miệng tứa máu chàng nói:
“Tệ thật, chút nữa cái mạng này không còn.”
“Ta nói, ngươi toàn đâm đầu vào chỗ chết không.” Kim Mã nói trong sự tức giận. “Liều thật đấy, nó tuy đang phân tâm vì đau đớn nhưng đâu có nghĩa nó không có sự đề phòng chứ.”
“Hà, thất bại thì làm lại.”
Trương Vệ xiết bàn tay cầm kiếm thật chặc chuẩn bị tiếp tục mà đối kháng với đối phương.
Trước mặt chàng giờ đây là bảy xúc tu như những mũi giáo to lớn đâm trực tiếp lao tới chàng mà không có một chút lưu tình. Đằng sau đòn tấn công đấy là gương mặt đầy hung tợn của sinh vật kia. Gân máu của sự tức giận đã được nó thể hiện ra rõ như ban ngày.
Không cần hỏi cũng biết, sát ý của nó đang dâng trào đến mức nào. Không giết được chàng xem ra nó sẽ không dừng lại. Kim Mã bay bên cạnh nhìn thấy thì chỉ cười mà nói rằng.
“Ta nói, ngươi đã chọc giận nó rồi. Xem ra lần này muốn bình an trở về sẽ khó lắm đấy.”
Trương Vệ không còn quá nhiều thời gian, cho nên chàng đã ngay lập tức nghĩ đến môt kế hoạch khác. Bên cạnh đó chàng không quên đáp lời của Kim Mã:
“Thay vì ngươi cứ lảm nhảm như đàn bà thì ra mà chiến đấu đi.” Nói đoạn chàng vận lên chân khí. Vung tay trái về phía trước tạo ra Xích Hộ Phiến một lần nữa. Nhưng lần này chàng đã gia tăng thêm công lực. Lần trước do chàng đã quá coi thường đối phương mà chỉ dùng bảy thành bên cạnh đó do công pháp chàng tu luyện võ kỹ này cấp bậc còn thấp
Lần này chàng dùng hết cả mười ba thành công lực. Dùng chân khí bù trừ cho cấp bậc còn hạn chế của võ kỹ. Bức tường giống cây dù được Trương Vệ tạo ra màu sắc đã đậm hơn trước đó rất nhiều. Sẵn sàng đối ngạnh với những cái súc tu đoạt mệnh đang hướng đến kia.
Uỳnh… Rầm.
Âm thanh phát ra như một chiếc xe phi với vận tốc cực cao va vào tường thép.
Khí thế tấn công của sinh vật không gian đã bị chặn đứng.
Tuy thành công ngăn chặn nhưng Trương Vệ đã phải lãnh lấy một chút hậu quả. Một dòng máu đỏ đã chảy ra từ khóe miệng bên trái của chàng. Áp lực mà pha va chạm này tạo ra khiến chàng chịu không được mà phải thổ huyết.
Sinh vật đó không dừng lại, sau khi dùng nổ lực quật liên tục vào màn chắn mà không đem lại kết quả. Thì nó đã đổi hướng tấn công Trương Vệ từ hướng khác bởi vì màn chắn mà chàng tạo ra chỉ đỡ ở một hướng công kích.
Trong khoảng thời gian ngắn đó Trương Vệ đã có một số trao đổi nhanh với Tiểu Bảo. Sau đó chàng mới đưa ra quyết định của mình. Ánh mắt chàng quét nhanh qua nơi vòi bạch tuộc mà chàng đã cắt đức. Nó nằm ở vị trí bên mạn phải gần con mắt của sinh vật đó.
Nơi vết thương đó, đã không còn thải ra những dịch như máu màu xanh nữa. Từ vết thương đứt lìa đấy trồi ra những miếng thịt không nguyên vẹn. Trồi lặn liên tục như thể đang có nhịp đập giống tim. Chàng lờ mờ đoán ra nó sắp khôi phục lại vết thương.
Xem ra lúc này Trương Vệ phải kết liểu nó nhanh, thời gian cứu Tại Thiên ngày một ít dần đi mà đối thủ lại có khả năng hồi phục thế này thì quả thật. Khó khăn quả thật đang chất chồng.
Trước khi những vòi bạch tuộc tiếp cận được, Trương Vệ đã đạp chân vào không trung lùi lại một chút như chim nhạn. Sau đó dùng khinh công mà đạp trong không gian tránh khỏi sự truy sát gắt gao của sinh vật không gian của không gian này.
Với thân hình nhỏ bé so với kích thước quá cỡ của đối thủ, Trương Vệ đã dễ dàng bay lượn mà tránh khỏi những đòn công kích chứa đầy sát ý. Những chiếc vòi bạch tuộc kia giăng ra thiên la địa võng nhưng không thể bắt được một con kiến như Trương Vệ được.
Khiến nó tạm thời truy đuổi trong vô vọng. Nhưng Trương Vệ không lấy đó làm niềm vui vì chàng không phải để thời gian để làm trò hề. Mục tiêu của chàng là giải cứu Tại Thiên càng bỏ chạy thì càng mất thời gian. Thì lúc đó cái mà chàng thu lại cũng không là gì.
Trương Vệ biết rất rõ điều đó nhưng chàng vẫn đang bay lượn mấy vòng trong phạm vi bán kính chưa tới một dặm. Và lặp đi hành động đó ước chừng năm lần.
Thời gian cũng đã trôi qua một tuần hương. Và chàng chỉ còn lại chưa đến nữa thời gian đặng cứu lấy Tại Thiên. Chàng vừa bay lâu lâu lại nhìn về phía sinh vật kia một chút rồi lại bức tốc nhằm thoát khỏi sự bám đuổi của đối phương. Cứ thế khoảng cách của chàng và sinh vật kia đã lên đến hơn hai mươi trượng. Một khoảng cách không quá an toàn, nhưng cũng đủ để chàng thoát hiểm. Khoảng cách tiếp tục gia tăng tỷ lệ thuận với thời gian.
Cứ như thế thời gian trôi đi với sinh vật kia trong sự bực tức và khoảng cách của cả hai mỗi lúc một xa.
Nó sẽ không dễ dàng để Trương Vệ tẩu thoát dễ như vậy liền dùng cái miệng to tướng bên dưới phần thân của nó mà tích tụ lực lại nhằm thực hiện một đòn công kích nữa. Những tia sáng màu đen tím trong hư vô xuất hiện cuồn cuộn lại nơi cái miệng đó với sức mạnh tỏa ra xung quanh.
Động tác của nó lật lên như lúc nó nuốt lấy Phong Tiếu Thiên Sát. Nhưng khi nó chuẩn bị bung ra chiêu thức thì đó thì nó bỗng dừng lại. Vì nó đã nhận ra Trương Vệ đã không còn bỏ chạy nữa. Mà chàng chủ động quay lại với khoảng cách chỉ chừng năm mươi trượng mà thôi. Trong khoảng cách này những chiếc xúc tu của nó có thể chạm đến chàng vì nó dài đến tận bảy mươi trượng kia mà.
Với khoảng cách ngắn như vậy dường như nó không thể đủ thời gian tu lực trước khi chàng tiến cận. Cho nên nó quyết định thâu chiêu, mà chuyển sang dùng những chiếc vòi bạch tuộc của mình nhằm kết liểu chàng.
Nhưng cái mà nó không thể ngờ đến thứ mà Trương Vệ mang theo khi quay lại là mấu chốt để kết thúc trận chiến này.