Kỳ Chính như được khai sáng. Đôi mắt sáng rực như nắm được vàng.
“Hảo kế hoạch. Chỉ cần chứng minh tiểu tử Trương Vệ là Chân Long thì con đường thăng tiến của Kỳ Chính ta chẳng phải sáng sủa hay sao? Ha ha ha.”
“Hừ ngươi đừng quên ta là được.” Lâm Chánh hừ lạnh một cái nhắc nhở nhẹ nhàng.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Bỗng như nhớ ra gì đó Kỳ Chính hít hà rồi nói:” Nhưng mà liệu có ai ở Đế Đô này khiến ta có thể gửi gắm nhiệm vụ này đây… Tiểu tử Trương Vệ thực lực giờ đã không còn là hạng xoàng nữa rồi.”
Quả nhiên đúng là như vậy. Trương Vệ lúc này được đánh giá là người sẽ nằm trong ba vị trí dẫn đầu nếu như không có điều gì bất ngờ diễn ra. Cho nên muốn kiếm được đối thủ ngang tài mà chạm được vào người chàng đặng cởi áo. Xem ra sẽ vô cùng khan hiếm. Chứ đừng nói là đánh bại. Khiến cả hai người này tạm thời dừng lại niềm vui một lác đặng suy nghĩ xem người sẽ gánh vác trọng trách này sẽ là ai.
“Phải rồi chính là Từ Tử Sóc của Từ gia.” Kỳ Chính liền nhớ ra cái tên có thể giúp hắn.
Lâm Chánh cũng vuốt nhẹ râu rồi nói:
“Tiểu tử nhà họ Từ xem ra là lựa chọn hàng đầu cho nhiệm vụ lần này rồi. Xem ra chúng ta phải đến Từ gia một chuyến.”
….
Hai giờ sau tại Từ Gia Trang.
Dưới sự ghé thăm của hai nhân vật hàng đầu của Đế Đô. Lẽ đương nhiên gần hết các nhân vật lớn trong Từ Gia Trang đều tụ tập lại đặng diện kiến.
Tuy nhiên Kỳ Chính chỉ yêu cầu ba người bao gồm Từ Gia Trang chủ cùng Tử Tử Sóc và thân phụ của hắn Từ Tử Am tham gia bàn chính sự. Người của từ gia sống đến chừng này tuổi thì cũng hiểu chuyện này ắt hẳn sẽ quan trọng và mang lại cho bọn họ không ít lợi lộc nên nào dám thất lễ cơ chứ.
Khi bên trong sảnh đã yên vị. Từ Trường Thanh ngồi vị trí cao nhất. Gia đình Từ Tử Sóc ngồi bên phải. Còn Lâm Chánh cùng Kỳ Chính ngồi bên trái.
Từ Trường Thanh nhướng nhẹ mắt. Ra hiệu cho Từ Tử Am bên dưới. Lão liền đứng dậy đến rót trà cho Kỳ Chính cùng Lâm Chánh. Vì đến cả người hầu đều không được vào thì lão chỉ còn cách tự lực mà làm thôi.
Khi Từ Tử Am đang rót trà thì Từ Trường Thanh dùng giọng hiếu khách nói:
“Không biết, Quản đốc cùng thừa tướng đến từ gia chúng tôi là có chuyện gì dặn dò. Chỉ cần người nói ra, trên dưới Từ gia sẽ nhất nhất làm theo không một chút do dự.”
Kỳ Chính đợi rót xong ly trà mới từ từ nói:
“Ta được biết. Từ gia với Trương gia đang tranh đấu với nhau việc bán lúa. Cho nên muốn đến đây đem đến cho Từ gia một chút lợi đấy mà.”
Lời vừa thốt ra khiến ba người của Từ gia liền kinh ngạc nhìn Kỳ Chính với con mắt khác. Từ Gia, Trương Gia và Lý Gia từ xưa đến nay là đối thủ của nhau trên thương trường với nông trường. Nhưng nguồn thu nhập chính của cả ba là gạo và lúa. Nông sản hằng năm của nông trường Từ Gia thường năng suất không cao. Với giống lúa không ngon với khẩu vị của các dân buôn. Nên bọn họ thường cạnh tranh không lại.
Mặt khác là vì Trương gia được sự hậu thuẫn của phủ thái sư về vấn đề buôn bán cho nên phường thị của họ được ưu tiên thuế hơn. Đánh thuế mặt hàng của Trương gia thường rất thấp. Từ gia không có diễm phúc đó nên đành chấp nhận lép vế một chút những dù sau Từ gia vẫn đứng thứ hai về mặt hàng này.
Như vớ được vàng. Từ Trường Thanh sao có thể bỏ lỡ. Liền háo hức mong chờ, giọng nói có phần khẩn trường:
“Không biết điều kiện mà Quản đốc đại nhân đây là gì.”
“Haha. Hôm nay có Thừa tướng đại nhân ở đây, ta nào có thể múa rìu qua mắt thợ.
Chẳng qua tướng quốc đây có việc nhờ ta. Nhưng ta lại không thể làm được nên mới dẫn Tướng gia đến đây đặng nhờ Từ Gia giúp sức.
Chỉ cần Từ gia hoàn thành nó. Thì từ giờ thị phường bán gạo ở Đế Đô này đều do Từ gia các người phân phối. Thế nào?”
Vừa nghe đến đó thôi,ba người Từ gia đã không thể cưỡng lại được. Gương mặt lộ rõ sự tham lam. Nhưng vẫn có người tỉnh táo đó là Từ Tử Sóc. Hắn lập tức nhận ra có điều bất thường liền. Đứng khỏi ghế, phẫy nhẹ quạt rồi tiến đến gần. Chắp tay cầm quạt với Kỳ Chính và Lâm Khanh sau đó nói:
“Thứ lỗi cho Từ Từ Sóc hỏi thẳng. Ở Đế Đô này Lý gia cũng có tiềm lực không hề kém cạnh. Với lại bên Lý gia ắt hẳn có nhiều lợi hơn Từ Gia. Nhưng Quản đốc không nhờ họ mà nhờ Từ gia ắt hẳn là điều kiện này chỉ có Từ gia chúng tôi làm được. Tuy nhiên điều kiện này quá hấp dẫn phải chăng điều kiện chắc chắn phải cực kỳ khó khăn.”
Từ Trường Thanh cũng lập tức nhận ra vấn đề. Điều kiện hấp dẫn như vậy, làm sao lại dễ dàng đến mồm Từ Gia như vậy. Lão tuy tham nhưng không bao giờ dám để cơ nghiệp hàng ngàn thế hệ của Từ gia bị hủy trong tay mình. Nên cũng có một chút e ngại. Liền nói thêm vào.
“Xin Quản đốc có gì bỏ qua, Từ gia chúng tôi nếu việc quang minh chính đại thì tuyệt đối không từ nang. Nhưng nếu đó là việc làm trái với đạo thì dù nó có hấp dẫn như thế nào cũng xin phép chối từ.”
Lâm Chánh liền cười lớn. Đứng dậy vỗ tay, trước sự ngỡ ngàng của những người trong Từ gia. Khiến tất cả tạm thời có cảm giác bất an. Nói gì đi nữa bọn họ cũng rất sợ đắt tội với quyền quý Tiên tộc.
Lâm Chánh từ tốn tiến đến gần Từ Tử Sóc nhìn hắn một lượt, xem ra lão đã chọn đúng người rồi. Mới cười mỉm vui thỏa rồi mới nói tiếp:
“Nghe nói, Từ hiền diệt đây, thực lực Ngạo thị 65 tầng. Võ kỹ đã đạt ngưỡng năm tầng, thành thục đến độ Lô Hỏa Thuần Thanh rồi. Thực lực quả thật đáng nể.”
Từ Tử Sóc bình thường kiêu ngạo, nhưng hắn cũng biết nên thể hiện đúng chỗ. Trước những người này, hắn không dám lỗ mãn. Liền cúi đầu chắp tay đối với Lâm Chánh và cung kính nói:
“Đa tạ lời khen ngợi của Tướng gia. Từ Tử Sóc có cơ may được làm đệ tử của Từ Dương Chân Nhân. Cho nên mới có may mắn đạt được thành tựu như vậy. Không dám múa rìu qua mắt thợ.”
“Hảo. Có tài năng lại khiêm tốn, tương lai ắt hẳn là một nhân tài kiệt suất.” Lâm Chánh khen.
Lời khen đó khiến Từ Tử Am như nở hoa trong bụng. Sau đó Lâm Chánh cười nói tiếp:
“Ta nghe nói Từ hiền diệt với Trương Vệ của Trương gia có một mối giao hảo không được tốt.”
“Chuyện đó…” Từ Trường Thanh cũng bất ngờ khi Lâm Chánh nhắc đến vấn đề này, nhưng hắn ngay lập tức nhận ra. Từ nãy đến giờ Lâm Chánh cùng Kỳ Chính đều nhắc đến vấn đề Trương Gia nên ắt hẳn ít nhiều sẽ có liên quan đến Trương Vệ. Lại còn muốn giúp Từ Gia thì ắt hắn là đối phó với Trương Gia Bảo rồi. Nên không một chút do dự mà trả lời:”Thưa Tướng gia đúng là có. Thảo dân cùng Trương Vệ có một chút duyên nợ vẫn chưa giải quyết xong.”
“Hảo. Vậy thì đây là món hời có một không hai rồi.”
Câu nói vừa thốt ra Từ Trường Thanh cũng Từ Tử Am nhìn nhau không hiểu. Nhưng Từ Tử Sóc lại mừng thầm. Hắn liền đáp nhanh:
“Thật không biết chuyện Tướng gia muốn nói đến là chuyện gì?”
Lâm Chánh quan sát vẻ mặt chờ đợi của Từ Tử Sóc thì cười đầy ẩn ý. Vì lão nhận ra con người này thật sự có tham vọng và thừa sự tàn nhẫn chắc hắn kẻ trước mặt lão sẽ là đối thủ cứng cựa với Trương Vệ. Không vòng vo nữa, lão liền nói:
“Ắt hẳn các người dạo gần đây có nghe về Chân Long tái thế.?”