“Tuỳ ngươi thôi, Nàng có bệnh hay có chuyện gì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy. Ở đây có những ma thú, hoặc ma nhân, nhìn thấy thân thể nàng khó mà không động tâm. Lúc đó thì nàng có chuyện gì sẽ hận ngươi cả đời.”
Kim Mã nhắc khéo.
Trương Vệ không phải không muốn làm. Vì nếu chàng làm đồng nghĩa chàng sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm với những chuyện này đang tuổi ăn tuổi chơi. Mà trói chàng vào chiếc còng mang tên gia đình xem ra nó quả thật khó mà chấp nhận được ngay.
“Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Yên tâm đi, theo những gì ta cảm nhận được từ người phụ nữ này. Nàng tôn trọng quyết định của người nàng yêu. Nên sẽ không ép ngươi phải cưới nàng ngay đâu. Ngươi có thể vun đắp tình cảm từ từ kia mà thông thả đi.”
“Ngươi nói như kiểu, hiểu nàng ta lắm vậy. Nếu nà không thích mà hận ta, chẳng phải số ta là số khổ hai sao đây.” Trương Vệ khổ tâm giải bài.
“Haizz. Tiểu tử nhà ngươi đấy. Ta có thể không hiểu chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng con mắt nhìn người của ta không bao giờ sai. Thử tin ta một lần đi.” Kim Mã khẳng định chắc nịt.
Trương Vệ nghe thế thì thở dài một hơi. Chàng cũng không biết tình cảm của mình dành cho Thẩm Y Y liệu có được coi là tình yêu hay không. Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, chàng phải bảo vệ thanh danh cho nàng. Không còn đường lùi, Trương Vệ liền gật đầu đồng ý.
Sau đó tiến nhanh về phía Thẩm Y Y nàng nằm ở kia. Cơ thể nàng xinh đẹp, trắng không chút tì vết, đang nằm dưới ánh nắng. Trương Vệ nhìn thấy thì cũng phải động tâm. Nhưng từ nhỏ chàng đã được dạy rất rõ về đạo làm người. Chàng không thể thấy nàng đang không có một chút kháng cự nào. Mà làm trò xằng bậy.
Khi đến gần chàng đưa tầm nhìn đi đến nơi khác, tránh nhìn đến chỗ nhạy cảm đang lộ ra trên cơ thể nàng. Sau đó chậm rãi ngồm xuống, đỡ nàng sát người mình. Để có thể dễ dàng mà mang lại trang phục cho nàng.
Mùi hương cùng làn da mềm mại ấy, khi được chàng ôm vào lòng. Thật là một cảm giác đầu tiên của đời người mà ai cũng phải trải qua trong đời. Nó luôn ngọt ngào và dâng trào cảm xúc đến khó tả. Chàng xao xuyến không thôi. Thầm nghĩ.
“Đây có thật là duyên phận. Nếu không đúng thì xin ông trời đừng đùa giỡn với tình cảm của tôi. Tôi và nàng đều có cuộc sống riêng của nhau. Miễn cưỡng bước vào cuộc đời của nhau chỉ khiến cả hai thêm khổ. Trương Vệ tôi đây chỉ là một kẻ đáng bỏ đi, không đáng để có một hồng nhan bên cạnh. Dù cho có chịu sự trừng phạt của Thiên đạo thì cũng xin cho những người vì tôi mà tổn thương.”
“Tên tiểu tử này, nó vẫn không dám nhìn nơi lưng của cô nương ấy. Nơi đó có một ấn ký phượng hoàng. Nói một cách khác, nàng ta sinh ra là dành riêng cho ngươi. Không ngờ duyên phận của họ, lại trãi dài hàng trăm năm vẫn chưa từng dừng lại. Ta chỉ mong ở kiếp này, nàng sẽ cùng ngươi sống với nhau như một phu thê thực sự. Số phận đừng trêu ngươi tình cảm của họ nữa.”
Kim Mã thở dài.
Trương Vệ chạm đến nơi lưng trần của nàng để mang lên áo. Nhưng chàng đã không muốn nhìn quá kỹ thân thể của nàng nên chỉ đưa tầm nhìn vào những thứ khác ví dụ như vải hay mặt đất,
Sau khi đã mặt lại y phục cho nàng Trương Vệ đặt nàng lại nhẹ nhàng xuống đất.
Rồi đứng lên hướng tầm nhìn vào đống dược thảo đang ở phía kia.
Hàn Nha Thảo quả thật là linh thảo. Chỉ trong thời khắc Trương Vệ đang bận quan tâm đến Thẩm Y Y nó đã biến mặt đất bên dưới nó thành một lớp băng mỏng. Trương Vệ muốn tiến lại gần, nhưng Hàn Khí của nó quả thật cường đại, không những thế dường như trong đống dược thảo kia có một thứ đang cộng hưởng với nó mà trở nên vô cùng lạnh giá.
Trương Vệ liền quét nhanh qua đống linh thảo thì lập tức nhận ra có một thứ hình dạng như hình dạng một con ếch màu xanh với lớp da sần sùi. Hàn khí của nó toả ra cộng hưởng với Hàn Nha Thảo quả thật kinh khủng. Mỗi lúc một cường hãn hơn.
Trương Vệ liền thốt ra:
“Băng Thiềm.”
Băng Thiềm một loài linh dược thuộc tính âm hàn. Từ một cái cây trãi qua nghìn năm trở thành linh vật có linh khí. Có khả năng di chuyển và ẩn náu vô cùng tốt. Cho nên mới liệt vào hàng quốc bảo. Đây không phải là không tìm mà thấy hay sao. Hai thứ của nhiệm vụ của Trương Vệ đều đang ở trước mặt chàng.
Nói đoạn, Trương Vệ liền vận lên chân khí nhằm bảo vệ kinh mạch. Nhằm giúp bản thân thoát khỏi Hàn Khí đang vươn cái vòi của mình mà xâm lấn hết tất cả mọi vật xung quanh.
Mặc dù vậy Hàn khí vẫn có cách len lỏi vào kinh mạch khiến Trương Vệ nhất thời tê cóng.
Chàng liền nhìn về phía Thẩm Y Y vì sợ nàng cũng bị ảnh hưởng. Nhưng cơ thể của nàng đang toả ra một luồng khí màu xanh lục khiến những Hàn khí kia không cách nào chạm đến được. Đấy có thể là do công pháp của Kim Châm Thẩm Gia tự phát ra trong vô thức nhằm bảo vệ chủ thể.
Chứng kiến cảnh tượng đó Trương Vệ phần nào yên tâm, nhưng với chàng thì nó quả thật không dễ dàng gì.
Kim Mã không một chút chậm trễ mà bay đến gần Trương Vệ.
Cả cơ thể nó phát ra ánh sáng rực rỡ vàng kim. Như lúc trên Thí Luyện Trường nhằm bảo vệ bản thể chủ nhân.
Cơ thể Trương Vệ liền có phản ứng tiếp nhận, liền toả ra những tia sáng ánh kim.
Sau khí phát ra nguồn năng lượng đó thì Trương Vệ đã không còn cảm nhận thấy sự tê buốc từ Hàn khí nữa. Hàn khí tiến đến gần liền bị đánh bật ra.
Nhìn thấy Hàn khí phiền toái đã không còn ảnh hương đến mình Trương Vệ mừng thầm.
“Xem ra ta đã không cần tốn công tốn sức mà cả Hàn Nha Thảo cùng Băng Thiềm đều ở đây. Nhiệm vụ coi như đã hoàn thành, lần này đã hoàn thành nhiệm vụ được Như Tuyết tỷ giao mà không tốn quá nhiều thời gian. Đại Lễ đã rất gần, xem ra cũng đã đến lúc Trương Vệ ta bức phá.”
Nói đoạn Trương Vệ tiến lên đến gần và trực tiếp dùng tay cầm lấy hai thứ đó lên tay. Hàn Nha Thảo bên tay phải. Băng Thiềm trên tay trái. Quả thật hai thứ cực hàn này quả thật bất phàm, không biết Kinh Như Tuyết định dùng nó vào việc gì. Nhưng quả thật nếu không phải là Dược sư hay những kẻ có thực lực cao thì đừng nói tìm kiếm chúng đến cả việc đến gần cũng dường như là không thể. Bằng mắt thường cũng đã có thể thấy được, lớp băng mà chúng phủ lên khu vực này. Quả thật là đáng gờm.
Trương Vệ trực tiếp thu nó vào trong nạp giới bên ngón tay phải rồi. Xoay người lại bế Thẩm Y Y lên.
Sau đó nhìn Kim Mã rồi nói.
“Đi thôi.”
Lời vừa dứt cả hai dùng thần hành lướt đi. Chỉ thấy một ánh sáng đỏ lướt nhanh vào trong Ẩn Quỷ Cốc. Kim Mã không phát ra năng lượng vì nó đã bọc Trương Vệ lại bằng khí của nó. Giúp Trương Vệ dù có dùng công pháp vẫn có thể giấu được khí tức trong một phạm vi nhỏ.
Điều đặt biệt khi mà Trương Vệ được hợp nhất linh hồn và có ấn ký Chân Long.
Chàng ôm Thẩm Y Y vào trong lòng, khiến cái ấn ký Phượng Hoàng kia cũng rực sáng. Nếu ta ghép cả hai hình ảnh trên lưng của hai người lại với nhau. Ta sẽ có một bức tranh Long Phụng đang cùng nhau bay lên bầu trời xanh. Duyên đinh tam sinh.
Duyên phận của họ rồi sẽ đi về đâu. Chỉ có thời gian mới có được câu trả lời thích đáng.