Nụ cười, biểu cảm ánh mắt ấy của nữ nhân đứng trước mặt Trương Vệ lúc này đây, không hiểu sao. Nó lại khiến cho chàng có cảm xúc rất đặt biệt.

Chàng rất muốn ôm lấy nàng một cái cho thỏa nỗi nhớ nhung, nhưng chàng hiểu rằng nếu làm như vậy. Nếu nữ nhân ấy không đồng ý thì tình bạn này có thể sẽ không còn nữa. Thậm chí nàng tức giận thì mọi chuyện còn tệ hơn.

Nhưng rốt cuộc chàng vẫn không thể kìm lòng được mà tiến đến ôm lấy nàng vào trong lòng. Cái ôm ấy khá bất ngờ khiến Thẩm Y Y không kịp phản ứng gì. Nàng lại không có ý gì là giận dỗi, thả lỏng bàn tay cùng cơ thể mình, mặc cho Trương Vệ đang ôm lấy bản thân thật chặt.

Từ biểu hiện của Trương Vệ nàng cũng hiểu rằng Trương Vệ cũng như mình, đều ít nhiều nhớ đến đối phương. Thẩm Y Y thật ra còn muốn ôm lấy Trương Vệ trước, nhưng nàng từ trước đến giờ là một con người luôn tỏ ra vẻ lạnh lùng chuẩn mực. Nên rất khó để thể hiện ra những điều mà bản thân thực sự muốn.

Cứ thế Trương Vệ ôm lấy Thẩm Y Y trong lòng một lúc thì buông ra. Lùi lại phía sau, tỏ ra khó xử. Dù gì hành động lỗ mãn như vậy là điều rất ít khi chàng thể hiện ra bên ngoài. Bình thường chàng rất giữ kẻ nhưng hôm nay không hiểu sao lại như vậy. Chỉ đành theo thói quen gãy đầu và đưa ánh mắt đi chỗ khác không dám trực tiếp đối diện với nàng. Miệng ấp úng nói lời xin lỗi:

“Xin lỗi Y Y cô nương , ta thật là… không nên phải không.”

Thẩm Y Y nhìn biểu hiện trên gương mặt trẻ trung đầy sức sống của Trương Vệ chứa đầy vẻ ngại ngùng thì liền cười ôn nhu và nói:

“Không sao đâu, ta cho phép mà. Nhưng lần sau ở chốn đông người không được như vậy. Sẽ bị người khác lời qua tiếng lại những điều không hay đấy.” Sau đó nàng nhẹ nhàng nói tiếp. “Hôm nay ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Liệu ngươi có thời gian nhàn rỗi để chúng ta nói chuyện một lác không.”

“Không… Không. Trả lời không dùm ta cái. Mặt trời sắp lên cao rồi đấy.” Kim Mã liền chen ngang.

Trương Vệ nhận được sự nhắc nhở, cũng làm ra dáng vẻ suy tư lắm. Rồi nhanh chóng đáp:

“Được chứ, vậy chúng ta đi đâu đây.”

“Ôi trời, ngươi có biết bản thân đang làm gì không. Cứ dành thời gian cho nữ nhân, chuyện chính thì không lo.” Kim Mã nhịn không được nói.

“Yên tâm, ta sẽ tranh thủ nhất có thể. Trật tự đi không ta đưa ngươi trở về nạp giới bây giờ.”Trương Vệ đe dọa.

“Haizz. Thôi tùy ngươi”Nó liền tỏ ra hơi khó chịu”Đi theo cái tên này hết nữ nhân này đến nữ nhân khác, có sức hút dữ vậy sao?”

Nhận được câu trả lời của Trương Vệ, thi cả hai cùng nhau đi đến thành Bắc, nơi  phải nói là xa hoa bậc nhất tại Đế Đô. Tuy nhiên Thẩm Y Y chứ không phải Trương Ngọc. Suốt ngày đi theo gọi ca ca. Nàng cùng Trương Vệ có khoảng cách nhất định. Không tái mái tay chân, chỉ nói chuyện như hão hữu.

Họ đi đến một nơi trà quán được gọi là Cổ Hỷ Phường. Một trà quán được các bậc quý tộc ghé đến thường xuyên. 

Mặc dù Trương Vệ sống ở đây nhiều năm, nhưng do bản thân không có tiền với danh phận Trương gia mặc dù nói là Tứ cường nhưng so với những quý tộc của Kiến Quốc và Tiên tộc thì không kể là gì. Nên chưa từng đến đây cũng là lẽ đương nhiên.

Khi hai người họ đứng trước trà quán thì những quý tộc xung quanh liền nhận ra Thẩm Y Y.

Nàng là Đệ tử chân truyền của Đại Trưởng lão Thẩm Viên Bác, uy danh lẫy lừng. Nhưng nàng không bao giờ dựa vào danh sư phụ để đi ra ngoài, nàng có năng lực thực sư. Cùng nhan sắc phải nói là thiên phú, nên đã có không ít những nam nhân đã cố tình để bản thân nhiễm bệnh nặng rồi dùng nhiều tiền mời nàng đến chữa.

Nhưng nàng thẳng thừng từ chối, thậm chí có kẻ còn bỏ tận ba mươi đỉnh bạc nén. Một số tiền cực khủng ở thế giới này chỉ để mời nàng đi ăn.  Nhưng câu trả lời của nàng vẫn là không.

Hôm nay việc nàng dẫn Trương Vệ đến đây cùng mình, quả thật là một tin tức chấn động. Hàng trăm ánh mắt của quý tộc đang chăm chú nhìn về phía hai người. Khiến Trương Vệ bất giác cảm thấy áp lực ngang.

“Đã bảo rồi, từ chối cho nó xong. Nhìn ngươi kìa, mồ hôi đổ như thế kia.” Kim Mã nhướng mắt, tỏ ý kiểu như này thì không nghe lời.

Trương Vệ vô thức nuốt xuống mấy ngụm nước, mà lắng nghe miệng lưỡi thiên hạ.

“Tên thiếu niên kia là ai.?

“Hắn nghe đâu là Trương Vệ, tân thiếu thủ Trương Gia Bảo.”

“Sao hắn lại quen biết được với Thẩm Y Y chứ.”

“Chuyện này thật là khó tin.”

Không khí bất chợt trở nên ngột ngạt đối với Trương Vệ. Y Y liếc mắt nhìn họ rồi nói với chàng rằng:

“Ngươi sợ bọn chúng sao. Cứ bình thường mà đi thôi, cuộc sống của riêng ngươi kia mà. Đâu thể để người khác kiểm soát nó.”
Nói đoạn nàng di chuyển nhanh lên lầu. Vì nàng là khách quý thuộc hàng ngũ quý tộc trở lên. Cho nên trà quán đã nhanh chóng chuẩn bị cho hai người một phòng trà thượng hạng trên tầng hai.

Trương Vệ khi được Thẩm Y Y nhắc nhở thì thu lại mấy cái cảm xúc ủy mị kia đi. Chàng theo bước nữ nhân lên lầu. Khi nhìn thấy căn phòng mà họ sẽ ngồi nói chuyện Trương Vệ thật lấy làm kinh ngạc. Sở dĩ như vậy vì Trương Vệ từ nhỏ đã sống giản dị quen rồi. Chưa từng nếm trãi qua những thứ xa hoa, tiền của như vậy.

Liền cảm thán.

“Không tin được, những quý tộc triều đình lại phí tiền đến những nơi như thế này.”

“Ngươi cảm thấy vậy nhưng họ thì không. Nếu có tiền thì những thứ bọn họ cần là những chỗ để chi. Ở đây ngoài trà đạo còn có những ca kỹ, vũ nữ múa hát. Một nơi trụy lạc như thế thử hỏi mấy ai mà không đắm chìm.” Kim mã giải thích.

“Đúng là thú vui của những kẻ có tiền có quyền.”

Nói đoạn chàng bước qua ngạch cửa mà nhìn vào bên trong. Nhưng thứ đập vào mắt chàng khiến chàng cũng không thể tin được. Đến cả Vấn Lạc Nhai cũng chưa chắc được như vậy.

Từ cửa vào ghế ngồi, cửa sổ. Những vật trang trí phải nói là vô cùng quý giá. Trương Vệ đúng là rửa mắt khi chứng kiến.

Giữa gian phòng là một cây đàn tranh, quanh phòng được bao phủ bởi mùi trầm hương ngào ngạt. Ngửi một chút cũng khiến con người ta thư giãn. 

Thẩm Y Y đã ra lệnh không cần những người khác đàn ca hát múa. Chỉ cần không gian riêng tư của cả hai người. Lại càng khiến những kẻ chú ý đến nàng lại càng khẳng định mối quan hệ của nàng và Trương Vệ không bình thường. Không sớm thì muộn tin tức này cũng sẽ lan rộng khắp Đế Đô.

Đó là điều nàng muốn. Trong chuyện tình cảm, nàng không muốn giấu diếm bất kỳ điều gì. Nàng muốn mọi thứ đều phải công khai, nàng biết Trương Vệ, không trực tiếp giao Thủy Liên Trâm cho mình là vì ngại khoảng cách địa vị của hai người.

Nàng muốn hôm nay chính tay nàng sẽ xóa đi cái ranh giới đó. Cho Trương Vệ có thể thoải mái đến gặp mình khi có thể và ngược lại nàng cũng vậy. Mặc dù nói chuyện này có thể sẽ gây cho nàng không ít rắc rối nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đón nhận.

Nàng quay lại nhìn Trương Vệ và nói:

“Chúng ta ngồi xuống thôi, ta rất muốn nghe câu chuyện về ngày hôm đó. Cái ngày mà ta và ngươi đã bị mắt kẹt tại Ma Thú Hạch. Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Nghe nhắc đến chuyện đó, Trương Vệ cũng đã hiểu. Chàng đã chuẩn bị từ trước nếu bị hỏi về vấn đề này rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play