Vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cổng biệt thự, giờ phút này Phong Viên lại có chút cảm giác như hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (nghĩa là không hiểu rõ được tình huống), thời điểm đi vào bên trong biệt thự liền đã có người ra tới, rốt cuộc hắn cũng đã có thể thấy rõ được mặt người nọ, nguyên lai là Tiêu Nghi Tu, nhưng mà bởi vì là Tiêu Nghi Tu hắn mới càng thêm nghi hoặc, thử nghĩ xem hắn thật vất vả đi vào đó một chuyến cũng chỉ để trộm ra một tấm vải đen thôi sao?

Mắt thấy Tiêu Nghi Tu đã lén lút đi xa, Phong Viên ném nghi vấn ra sau đầu, tiếp tục đi theo phía sau, đi theo hắn tới một góc tường, thấy hắn gọi một cuộc điện thoại sau đó đem miếng vải đen ấy ném ra ngoài tường vây, miếng vải ở trên không trung bị bung ra, bởi vì đang núp ở chỗ khá xa, lại là vào buổi tối, cho nên Phong Viên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của nó như là một bộ quần áo.

Thấy vậy Phong Viên cũng không hiểu ra sao, chỉ là cảm thấy có chút quỷ dị, tuy rằng không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn là lập tức gọi điện thoại cho Mạc Cảnh Tuyên dặn dò, “Cảnh Tuyên à, các cậu phải cẩn thận một chút.” Không kịp chờ Mạc Cảnh Tuyên nói chuyện, Phong Viên liền treo điện thoại, bởi vì Tiêu Nghi Tu đã đi xa.

Phong Viên cảm thấy có chút thất vọng khi phát hiện ra Tiêu Nghi Tu đã cùng bạn nữ hội hợp, sau đó cũng không có động tĩnh gì khác nữa, hai người vẫn luôn ở trong yến hội hi hi ha ha tâm sự với nhau, cũng không thấy hắn tiếp xúc với ai cả.

Chẳng lẽ là đã đoán sai? Phong Viên nghi hoặc từ trong chỗ tối đi ra, trà trộn vào trong đám người đang cùng nhau nâng ly cạn chén, âm thầm nhìn chằm chằm hai người kia.

Vẫn luôn chờ đến lúc Tiêu Diệu ra tới cùng mọi người nâng ly chúc mừng xong, lại dặn dò mọi người chơi đến tận hứng liền đã rời đi, đều không thấy Tiêu Nghi Tu có động tĩnh gì cả, phảng phất như hắn thật sự chỉ là tới đây tham gia tiệc mừng thọ của Tiêu Diệu mà thôi.

Bên kia ————

Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh ở lại trò chuyện một chút với Tiêu Diệu xong, liền đã đem người giao cho đám người Tư Mỏng, bọn họ lại chạy về nơi tụ hội kiếm Phong Viên.

Thời điểm đi ngang qua bên cạnh người hầu, Mạc Cảnh Tuyên thuận tay lấy hai ly rượu lại đây, đưa cho Tiêu Ảnh một ly, sau đó hai người cùng bưng ly rượu chạm chạm ly với Phong Viên, “Vẫn là không có động tĩnh gì sao?”

Phong Viên thất bại lắc lắc đầu, “Không có, vẫn luôn an phận, cũng không có thấy hắn tiếp xúc với ai cả, vẫn luôn nói chuyện phiếm với cô gái bên cạnh hắn.”

Tiêu Ảnh vỗ vỗ bờ vai của Phong Viên “Vất vả rồi.”

Phong Viên xua xua tay, “Chúng ta là bạn bè mà, khách khí như vậy làm gì, nào, uống đi!” Nói xong liền giơ ly rượu lên cụng ly với hai người.

Ba người cười đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, bọn họ không có chú ý tới, người hầu nam mặc bộ đồng phục màu đen của Tiêu gia khi đi ngang qua Mạc Cảnh Tuyên, đã cố ý cúi đầu dùng tay sửa sang lại quần áo của mình một chút, sau khi Mạc Cảnh Tuyên lấy đi ly rượu trên khay của hắn, hắn liền nhanh chóng rời đi, biến mất ở trong đám người.

“Phong Viên à, cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, nơi này cứ giao cho tụi tớ, ngô ——” Mạc Cảnh Tuyên vẫy vẫy đầu, tiếp tục nói: “Để tụi tớ thay cậu nhìn chằm chằm hắn cho ——”

Tiêu Ảnh đặt ly rượu xuống, nhíu mày đem Mạc Cảnh Tuyên kéo đến trước mặt mình, “Làm sao vậy?”

Mạc Cảnh Tuyên kéo kéo cà vạt, lắc đầu nói “Không có việc gì, hôm nay uống có chút nhiều, hẳn là men say lên đây, ưm... Em đi nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Tiêu Ảnh đem người chặn ngang bế lên, “Về sau em đừng uống rượu nữa.”

Oa ở trong lòng ngực hắn Mạc Cảnh Tuyên cười nói: “Hôm nay là ngày mừng đại thọ của ba cho nên phá lệ, về sau không uống nữa.”

“Ừm.” Tiêu Ảnh nâng cánh tay lên, hôn hôn má cậu vài cái, “Trán có chút nóng, một hồi uống chén canh giải rượu xong em phải ngoan ngoãn ngủ một giấc nghe chưa.”

Mạc Cảnh Tuyên không nói gì, chỉ là chôn mặt vào trong lòng ngực hắn gật gật đầu, cậu cảm thấy chính mình càng ngày càng nóng lên, đầu hôn hôn trầm trầm, nhìn vật đều có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, lời nói của Tiêu Ảnh cũng phảng phất như mang theo hồi âm.

“Từ từ, đợi tớ với!” Phong Viên cất bước tiến lên, “Tửu lượng của Cảnh Tuyên không tốt mấy a!”

Tiêu Ảnh vừa đi vừa nói: “Ngày thường em ấy uống rất ít.”

“Do cậu không cho uống chứ gì?” Phong Viên chế nhạo.

Tiêu Ảnh trầm mặc không có phủ nhận.

“Hắc hắc hắc……” Phong Viên cười xấu xa, trước khi mắt lạnh của Tiêu Ảnh kịp ngó lại đây liền đã nhanh chóng chạy đi, trở lại yến tiệc tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tiêu Nghi Tu.

Đem người ôm về phòng của mình, Tiêu Ảnh hôn lên trán Mạc Cảnh Tuyên, cảm thấy trạng thái của cậu không đúng lắm, “Bảo bối, để anh kêu bác sĩ Hạ lại đây khám cho em nhé!”

“Ừm ——” Mạc Cảnh Tuyên mơ mơ hồ hồ gật đầu, cậu càng ngày càng cảm thấy khó chịu, cả người nóng đến phảng phất như muốn bị thiêu cháy, đầu cũng càng ngày càng nặng, lúc xem đồ vật cũng đã bắt đầu thấy nhiều cái bóng đang chồng lên nhau.

Tiêu Ảnh nhẹ vỗ về trán của Mạc Cảnh Tuyên, tay còn lại thì cầm điện thoại gọi điện cho bác sĩ Hạ, Hạ Thừa Vũ thích những nơi yên tĩnh, cho nên hôm nay tới Tiêu Trạch nói vài ba câu chúc mừng xong liền đã rời đi, còn việc tặng quà thì đã trực tiếp giao cho Hạ Khải Phàm lo liệu.

Bảo bác sĩ Hạ mau chóng chạy tới đây xong, Tiêu Ảnh xuống lầu giúp Mạc Cảnh Tuyên nấu canh giải rượu, mới vừa đi ra khỏi phòng, cái ót đột nhiên đau xót, tiếp theo trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Ăn mặc một bộ đồng phục màu đen dành cho người hầu Mạc Hằng khẩn trương quăng đi cây gậy đánh golf trong tay mình, duỗi tay ra run rẩy xem xét hơi thở của Tiêu Ảnh, phát hiện hô hấp bình thường liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem người kéo vào gian phòng bên cạnh, sau khi đặt người lên giường xong liền nhấc máy gọi điện thoại cho Tiêu Nghi Tu.

Sau khi nhận được cuộc gọi, Tiêu Nghi Tu liền nhanh chóng rời khỏi nơi đó, trực tiếp mang theo nữ nhân bên cạnh mình đi vào bên trong biệt thự, mà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn thấy hắn bỏ đi, Phong Viên cũng lặng lẽ đi theo sau.

Phong Viên nhướng mày đứng ở nơi xa, thấy một nam một nữ kia đã vào trong biệt thự, đây là muốn vào trong làm một phát hay sao, bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Ảnh cũng mang Mạc Cảnh Tuyên về biệt thự nghỉ ngơi…… Có kịch vui để xem nha, hai người này thảm rồi, Phong Viên lặng lẽ cười hai tiếng, bước nhanh vào biệt thự.

Đảo mắt khắp phòng khách không nhìn thấy người, Phong Viên trực tiếp lên lầu hai, thấy trên lầu có một cửa phòng bị mở ra, thỉnh thoảng còn có thanh âm thùng thùng truyền ra bên ngoài, cho rằng đã đánh nhau rồi, hắn vội vàng chạy qua đi, nào biết vào cửa lại không thấy được cảnh đánh nhau ì xèo nào cả, mà lại là tiếc mục hai nam một nữ cố sức lột quần áo của một người nam nhân ra, nhưng chuyện không xong đó chính là người bị lột quần áo lại là Mạc Cảnh Tuyên, áo khoác ngoài của bộ tây trang đã bị bọn họ ném ở dưới giường, bọn họ còn đang luống cuống tay chân đối phó với cúc áo sơ mi của Mạc Cảnh Tuyên.

“Các ngươi làm gì vậy!” Phong Viên trực tiếp vọt vào đi, dùng một chân đá văng Tiêu Nghi Tu người gần mình nhất ra xa sau đó lại thượng thủ đẩy ngã nữ nhân duy nhất ở đây xuống sàn nhà.

Ba người không nghĩ tới sẽ có người trở về, đều có chút kinh hoảng, thừa lúc người tới bị hai người kia quấy nhiễu, Mạc Hằng vội vàng vọt tới cửa, nhặt lên gậy đánh golf mà chính mình vừa mới vứt trên mặt đất, hướng tới phần đầu của Phong Viên đánh qua đi.

Mà ở trên giường, ý thức của Mạc Cảnh Tuyên đã bắt đầu mơ hồ toàn thân khô nóng, cậu cố sức giãy giụa muốn bò xuống giường.

Trước mắt Phong Viên bỗng tối sầm lại, tiếp theo liền có chất lỏng âm ấm nào đó từ trên đầu chảy xuống, có điểm ngưa ngứa, hắn sờ sờ, “Ngoạ tào! Ngươi dám đánh lão tử! Mẹ nó ngươi dám làm cho tao đổ máu! Lão tử muốn đánh chết ngươi!!”

Mạc Hằng dưới tình thế cấp bách lại cho hắn thêm một gậy nữa.

Trước lúc té xỉu, Phong Viên chỉ tới kịp nói hai chữ “Ngọa tào……”

Chú thích: Nằm tào 卧槽 – Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao": Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân... Nguồn: hugioi.wordpress.com

Nắm chặt lấy gậy đánh golf, Mạc Hằng khom lưng xem xét hơi thở của Phong Viên.

“Đã chết rồi sao?” thanh âm của Tiêu Nghi Tu có chút phát run.

Mạc Hằng lắc đầu, “Chỉ là hôn mê mà thôi.”

Mà ở đây, nữ nhân duy nhất trong nhóm đã bị dọa choáng váng, Mạc Hằng đem người kéo tới, ném đến bên cạnh Mạc Cảnh Tuyên, “Hiện tại là lúc xem thử biểu hiện của cô rồi đấy, nếu làm tốt, chúng tôi sẽ cho cô thêm tiền.”

Nữ nhân gật gật đầu, run rẩy tiếp tục cởi quần áo của Mạc Cảnh Tuyên.

Mạc Cảnh Tuyên muốn đẩy người có mùi hương chán ghét đang đụng chạm vào thân thể mình ra xa, mùi này không phải là mùi mà nam nhân của mình thích, nhưng toàn thân cậu đều đã vô lực, cậu có cố gắng đẩy mạnh tới cỡ nào đều không chống lại nổi người còn đang thanh tỉnh được.

“Ngô —— cút ngay —— a ——” vô lực đẩy cánh tay đang tác loạn trên ngực mình ra xa.

“Hắn —— hắn còn có ý thức sao?” Nữ nhân có chút lùi bước, ả sợ mấy kẻ có tiền như này ngày sau sẽ quay lại trả thù mình.

Tiêu Nghi Tu không kiên nhẫn tiến lên bóp chặt lấy cổ ả, bẻ miệng ả ra, đút cho ả một viên thuốc màu trắng, “Yên tâm đi, chờ thời điểm thuốc tan hết, hoàn toàn phát huy hết tác dụng của nó, trong mắt của hắn cũng chỉ có thân thể của cô mà thôi.”

“Cậu cho tôi ăn cái gì thế?" Nữ nhân hoảng sợ cố sức moi họng của chính mình.

Tiêu Nghi Tu dâm tà cười, “Dùng ở trên người nữ nhân cũng chỉ là thuốc trợ hứng mà thôi, hiệu quả tới nhanh lắm, cô sẽ lập tức biến thành một con chó cái chỉ biết động dục ngay thôi.”

“Tôi phải đi về!” Nữ nhân thét chói tai chạy ra bên ngoài.

Mạc Hằng đem người ném về trên giường, bóp chặt lấy cổ ả, thẳng đến khi miệng ả phát ra từng tiếng kêu rên đứt quãng, hắn mới buông tay ra.

“Xong.” Tiêu Nghi Tu vỗ vỗ tay, “Nếu người uống hết ly rượu kia chính là Tiêu Ảnh, hẳn là rất thú vị nhỉ.” Cuối cùng quay đầu nhìn hai người trên giường, vừa lòng gật gật đầu nói, “Được rồi, chờ khi cả hai bắt đầu vận động với nhau chúng ta liền vào chụp vài bức ảnh, thời điểm rời đi lại tới đánh thức Tiêu Ảnh là xong, sau khi thành công, anh nghĩ em cũng nên ra nước ngoài cư trú một đoạn thời gian đi…… Tuy rằng đều đã tắt hết cameras đi, nhưng vừa mới nãy em đã đả thương thằng kia, hắn đã thấy rõ bộ dáng của em…… Đúng rồi, không phải em nói muốn trả thù Mạc Cảnh Tuyên sao, em tính toán trả thù như thế nào?”

Ánh mắt của Mạc Hằng phiếm lãnh, “Ma túy, thời điểm rời đi em sẽ gọi điện thoại cử báo nơi này có người hấp độc.” Nếu mình đã ở địa ngục, vậy phải kéo theo Mạc Cảnh Tuyên xuống mười tám tầng địa ngục chung với mình mới được.

“Ha hả —— ai kích thích em vậy? Đủ tàn nhẫn nha, xem ra hôm nay em là tính toán dùng bất cứ giá nào cũng phải chơi lớn một lần mới được nhỉ.”

Mạc Hằng không có trả lời hắn, nhíu mày nhìn Phong Viên đã nằm bất động trên mặt đất, đầy đầu đều là máu, hướng Tiêu Nghi Tu nói, “Trước đem người này sang phòng cách vách đi.”

Tiêu Nghi Tu gật đầu, cùng Mạc Hằng nâng Phong Viên lên đi ra khỏi phòng.

Sau khi hai người rời khỏi đây, trên giường, Mạc Cảnh Tuyên thừa dịp còn có một tia thanh tỉnh, dùng hết sức lực cuối cùng đẩy nữ nhân đang ghé vào trên người mình nôn nóng xé rách quần áo mình ra xa.

Mất đi hơi ấm trong tay, nữ nhân cứ như chó điên lại lần nữa nhào tới người Mạc Cảnh Tuyên.

Mạc Cảnh Tuyên vội vàng xoay người, trực tiếp lăn xuống dưới giường, kêu lên một tiếng, đau đớn liền nhanh chóng đánh úp lại, đầu óc cũng thanh tỉnh lại một ít.

Thừa dịp còn đang có chút tỉnh táo, Mạc Cảnh Tuyên quỳ rạp trên mặt đất dùng cả tay chân bò đến cửa phòng, mà ở trên giường nữ nhân còn đang điên cuồng tìm kiếm nguồn nhiệt.

Gian nan bò tới cửa phòng nhấc tay khóa lại cửa phòng từ bên trong, Mạc Cảnh Tuyên trượt xuống dựa vào cạnh cửa liên tục thở hổn hển, đau đớn qua đi, ý thức lại bắt đầu trở nên mơ mơ hồ hồ, các mạch máu trong thân thể đều đang sôi trào lên như muốn bạo liệt, hạ thể cũng nhanh chóng sung huyết sưng to, cậu muốn tìm một người tới phát tiết……

thần chí của Mạc Cảnh Tuyên đã bắt đầu trở nên mơ hồ lên, nhìn thân thể trần trụi của nữ nhân kia ở trên giường, ả cưỡi ở trên chăn liều mạng vặn vẹo thân thể, mỗi một lần nghe đến tiếng rên rỉ của ả, Mạc Cảnh Tuyên đều cảm thấy lý trí của mình như sắp bị hỏng mất.

Thân thể…… Phát tiết…… Mạc Cảnh Tuyên đứng dậy, lung lay tới gần nữ nhân kia.

Ả cũng đã ngửi được hơi thở của nam nhân, vội buông tha cho tấm chăn dưới thân mình, rên rỉ hướng tới Mạc Cảnh Tuyên nhào qua đi.

Không phải mùi hương quen thuộc…… Không phải…… Mình không thích mùi này…… Mạc Cảnh Tuyên lắc đầu, hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi của chính mình, đẩy thân thể của nữ nhân kia ra xa, tiếc nuối cùng đau đớn ở trước nỗi dục vọng mãnh liệt, luôn là ngắn ngủi như vậy……

Thực mau Mạc Cảnh Tuyên lại bắt đầu khát vọng được phát tiết, cậu giãy giụa mở ra ngăn kéo ở tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một chiếc bút máy, cắn rớt nắp bút, hung hăng đâm xuống đùi của chính mình, “A -- Ngô ——” kêu lên một tiếng sau đó quỳ rạp xuống đất, chiếc quần tây cũng đã mau chóng bị nhiễm lên màu máu tươi, ướt sũng một mảnh, dần dần đem sàn nhà dưới thân cậu nhuộm đẫm một màu đỏ tươi.

Đau đớn mãnh liệt đến như vậy khiến Mạc Cảnh Tuyên cũng thoáng duy trì chút lý trí, dục vọng dưới thân cũng nhanh chóng mềm nhũn xuống, nhìn nữ nhân đang muốn phác lại đây, cậu không chút do dự lại lần nữa giơ bút máy lên cao, hướng bả vai nữ nhân trát đi xuống.

“A ——” nữ nhân thét lên chói tai, chấn đến Mạc Cảnh Tuyên có chút ù tai.

Thấy nữ nhân đau đến nỗi nằm phịch ra lăn lộn trên mặt đất, đã không có sức lực nhào lên người mình nữa, Mạc Cảnh Tuyên cũng nhẹ nhàng thở ra...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play