“Ba đừng nóng giận, con nghĩ anh cũng chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà thôi……” Mạc Hằng trái lương tâm khuyên giải, vẻ mặt của Mạc Chấn Hào đã là xanh mét, trầm mặt lái xe về nhà.

“Chuyện đăng báo con đi an bài đi.”

“Ba……”

Mạc Chấn Hào lãnh lệ nhìn Mạc Hằng: “Sao nào, cả con cũng dám cãi lại lời của ba hay sao?!”

Nghe gã nói vậy, Mạc Hằng ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, giống như mỏi mệt nhéo nhéo mũi sau đó thở dài nói: “Ba à —— rốt cuộc anh ấy cũng là con của ba, con cố ý khuyên ba cũng là do con lo lắng cho ba mà thôi, nếu ba đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy, vậy cả ba cùng anh ấy đều sẽ bị ảnh hưởng không tốt, hơn nữa vô luận chuyện này là như thế nào đi chăng nữa, mong ba không cần bởi vì chuyện của anh mà cũng bài xích con ra khỏi thế giới riêng của ba, con là con ba, con cùng mẹ trước nay đều cùng ba một lòng!”

Nghe Mạc Hằng nói xong, sắc mặt của Mạc Chấn Hào tốt lên không ít, vui mừng lại có chút áy náy nói: “Con cùng tên bạch nhãn lang kia không giống nhau, ba ba trước nay đều đương Mạc gia chỉ có một đứa con trai là con mà thôi, cho nên hiện tại nếu cùng nó đoạn tuyệt quan hệ đối với con cũng là chuyện tốt, là nó tự nguyện hoàn toàn chặt đứt liên hệ cùng Mạc gia, cũng khăng khăng muốn dời hộ khẩu đi, liền tương đương với tự nguyện từ bỏ 30% cổ phần kia, cứ như vậy cũng miễn cho ba và mẹ con phải nhọc lòng đề phòng chuyện nó có người yêu hay không, đến nỗi về chuyện ảnh hưởng xấu ——” Mạc Chấn Hào nhìn về phía Mạc Hằng: “Trọng điểm không phải là chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con hay sao? Rốt cuộc vì nguyên nhân gì muốn đoạn tuyệt quan hệ, còn không phải là từ chúng ta tùy tiện nói ra sao?”

Trầm mặc một lát sau, Mạc Hằng gật đầu nói: “Ba cứ yên tâm đem việc này giao cho con đi!”

Mạc Chấn Hào vừa lòng vỗ vỗ bờ vai của hắn sau đó chuyên tâm lái xe, cho nên không thấy được khóe miệng của Mạc Hằng gợi lên độ cung tỏ rõ một mạt thắng lợi.

Nửa ngày sau, như là nhớ tới chuyện gì đó, Mạc Chấn Hào mở miệng nói: “Con nhắc nhở Tiêu Nghi Tu một chút, bảo hắn nhìn chằm chằm vào những người hay liên hệ với Tiêu Ảnh.”

“Bởi vì chuyện tiệt hồ sao?” Mạc Hằng hỏi.

“Đúng vậy, khả năng Cảnh Tuyên bày trò là cực kỳ bé nhỏ, lúc tới Tiêu gia, ba vốn cũng không cảm thấy nó cùng việc này có quan hệ gì cả, chỉ là……” Chỉ là cái gì Mạc Chấn Hào cũng chưa nói, đại khái chính gã đều cảm thấy cũng không nói rõ ràng được.

Nắm chặt tay lái, Mạc Chấn Hào lại trung khí mười phần nói: “Ba lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai to gan lớn mật như vậy, dám làm ra chuyện bán đứng công ty mình!”

Mạc Hằng nhíu mày: “Tiêu Ảnh ở tổng bộ Tiêu thị, căn bản Tiêu Nghi Tu không tiếp xúc đến anh ấy được.”

“Mẹ kiếp, cái thằng phế vật. Không phải con nói hắn sẽ được chuyển về tổng bộ hay sao?”

“Con cũng từng cùng hắn liên hệ qua, hắn nói bên kia còn chưa thu phục được.”

Mạc Chấn Hào xua xua tay: “Để ba phái thuộc hạ đi tra thử xem, con cũng thúc giục tên phế vật kia một chút đi, muốn đoạt lại quyền thừa kế, chỉ dựa vào chúng ta là không thể được.”

Mạc Hằng gật đầu.

Ở Tiêu Trạch ————

Ở nhà nghỉ ngơi trong chốc lát, Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh liền cầm tư liệu, tuyệt tình ném xuống Tiêu Diệu còn đang cằn nhằn một hai phải cùng bọn họ đi ra ngoài đi một chút, lại vội chạy đến làng du lịch.

Quay mặt về phía kính chiếu hậu, nhìn thân ảnh đáng thương hề hề của Tiêu Diệu đang đứng ở cổng lớn Tiêu Trạch, Mạc Cảnh Tuyên thở dài nói: “Sao em cảm thấy việc chúng ta bỏ mặc ba như vậy đặc biệt không đạo đức nhỉ?” Lại nhìn sang kính chiếu hậu: “Anh xem vẻ mặt mất mát vì không được đi theo của ba kìa…… Em cảm thấy thật tội lỗi a.”

Cong cong khóe miệng, Tiêu Ảnh cực kỳ vừa lòng với xưng hô mới mà Mạc Cảnh Tuyên dành cho Tiêu Diệu, vì thế cúi người hôn hôn Mạc Cảnh Tuyên, sau đó nắm lấy tay cậu an ủi nói: “Không trách em được, chúng ta mới khởi bước, lúc này không thích hợp cho hấp thụ ánh sáng, chờ bên kia xây xong, chúng ta lấy thân phận du khách mang ba đến làng du lịch chơi là được rồi!”

Mạc Cảnh Tuyên đem bàn tay to của Tiêu Ảnh túm đến bên môi, khẽ đặt xuống một nụ hôn sau đó gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thực mau liền đã tới nơi.

Cho dù vẫn luôn thông qua cameras để quan khán hiện trường, nhưng tự mình tới đây xem xét lại là có một phen thể hội khác.

“Mạc tiên sinh!” Chỉ trong chốc lát, nhân viên phụ trách quản lý hiện trường xây dựng liền tìm được Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Diệu.

Hai người dừng bước chờ ở tại chỗ.

“Hô -- hô ~” người đã chạy đến trước mặt hai người, khom lưng thở dốc nói: “Mạc tiên sinh! Tiêu tiên sinh!” Bởi vì bọn họ cũng chưa từng nói qua chính mình là lão bản, cho nên toàn bộ nhân viên công tác đều tự động cho rằng hai người này là nhân viên phụ trách trông coi, liền vẫn luôn khách khí xưng hô hai người là tiên sinh.

Sau khi hô hấp đã ổn định trở lại, người tới nói tiếp: “Mạc tiên sinh, bên này chúng tôi đem đuôi kiến trúc vận chuyển ra ngoài, rửa sạch quét tước một chút, bên này cũng đã gần kết thúc rồi. Đi thôi, tôi dẫn các vị đi đến hiện trường nhìn xem! Nếu có gì không hài lòng hoặc muốn sửa chữa nơi nào đó, các vị cứ nói cho tôi biết là được!”

Mạc Cảnh Tuyên đạm cười gật đầu: “Lưu công vất vả rồi.”

Thanh niên lớn lên cực kỳ anh tuấn, thời điểm cười rộ lên càng là lóa mắt, hán tử thô kệch như Lưu Nặc có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, lắp bắp nói: “Không —— không vất vả gì cả——”

Tiêu Ảnh tiến lên một bước đem Mạc Cảnh Tuyên che ở phía sau mình, lạnh lùng nói: “Dẫn đường đi.”

“Vâng, vâng ~” người tới thật cẩn thận liếc mắt về phía hai người một cái, xoa xoa mồ hôi trên trán, xoay người dẫn hai người bọn họ vào trong.

“Không được hướng người khác cười.”

Mạc Cảnh Tuyên buồn cười lặng lẽ duỗi tay ở lòng bàn tay của nam nhân gãi gãi, cười nói: “Được, được, giờ em chỉ hướng anh cười thôi!”

Ba người là nhóm du khách đầu tiên, dọc theo đám cỏ lau rậm rạp ở hai bên đường, Lưu Nặc vừa đi vừa giải thích: “Khi du khách xuyên qua cánh đồng cỏ lau này, có thể dừng lại ở bên hồ nước trong veo rộng lớn kia để quan khán những loài chim quý hiếm, hoặc là có thể lựa chọn dừng chân câu cá tại đây, nếu mệt mỏi thì có thể ngồi nghỉ dưới những tàng cây ven hồ, nơi đó đã được chuẩn bị sẵn những chiếc ghế đẩu dành cho du khách, hoặc có thể tự mình chế tác các loại cần câu giản dị sau đó lập nhóm thi đấu xem ai câu được nhiều cá hơn, nếu cảm thấy như thế còn chưa đủ……”

Lưu Nặc tiếp tục dẫn hai người đi lên trước: “Sau khi đi thêm năm sáu phút nữa sẽ thấy một cọc gỗ được đóng ở ven đường, ở đó sẽ có thêm một dạng ao hồ rộng lớn nhưng nước lại không quá sâu, có thể để chân trần xuống nước vui đùa ầm ĩ một phen, có thể dùng tay không bắt lấy những con cá chạch hay con lươn được nuôi thả tại đây, đó cũng là một trải nghiệm có tính khiêu chiến, nếu bọn họ bắt đầu đói bụng vậy có thể tới nhà bếp làm từ bùn đất kia để bắt đầu khởi lửa nấu cơm, họ sẽ phải dùng nồi đất để nấu ăn, hình thức cổ quái như này càng sẽ khiến du khách muốn lập tức tới đây thử nghiệm một phen, ăn uống no nê xong, có thể tới vùng núi đồi xanh um kia đi bộ một vòng, đạp lên mặt nước trong veo, băng qua cầu gỗ, một đường lảo đảo lắc lư liền sẽ tới đồi, nếu không muốn đi tiếp, liền tới những gốc cây to ở gần thác nước đánh một giấc ngủ hoặc lẳng lặng nghe chim chóc hát ca, đó cũng là một chỗ cực kỳ mỹ diệu, nếu thật sự mệt nhọc muốn ngủ một giấc, thì chịu khó đi bộ thêm mười phút nữa, nơi đó có một rừng cổ thụ đã có tuổi thọ lâu đời, thân cây thô tráng, rễ của chúng nó đã bám sâu vào lòng đất, những rễ cây thô to lộ ra khỏi mặt đất cũng thuận tiện cho du khách dừng chân nghỉ ngơi, nếu vào sâu hơn tí nữa sẽ thấy được những thân cây có buộc thang dây, du khách có thể leo lên trên đó, ở trên mỗi thân cây đều có một nhà gỗ nhỏ, du khách có thể trực tiếp vào trong đó nghỉ ngơi là được, ban đêm có thể ghé qua khu suối nước nóng, hô hấp không khí mới mẻ tại đó, ngâm mình thư giãn dưới suối nước nóng thiên nhiên, nếu chưa muốn ngủ thì có thể tới chuẩn bị lửa trại mở party, nếu muốn đi ngủ thì đã có nhà gỗ cùng nhà trên cây tùy ý cho du khách lựa chọn, chúng tôi còn sáng lập ra một mảnh vườn rau, trồng những loại rau thường dùng để về sau có thể mở ra cho mọi người tự mình tới đây ngắt lấy làm đồ ăn.

“Đây đều là những gì mà chúng tôi muốn.” Mạc Cảnh Tuyên vừa lòng gật gật đầu: “Không cần thiết sửa chữa lại gì cả, cứ như bây giờ là ổn rồi, các anh làm rất tốt!”

Lưu Nặc cười ngây ngô: “Ngài vừa lòng là được! Vừa lòng là được!”

“Về đi, ngày mai tôi sẽ đem tiền lương cùng khoản tiền tài liệu còn dư lại tất cả đều gửi cho mọi người.”

“Không vội, không vội, cánh cửa ở đây vẫn chưa được hoàn thiện, tôi đã dựa theo ý tưởng của các vị, từ địa phương khác vận chuyển lại đây một khối đá cao 10 mét, công nhân tạc tượng đều đã được gọi tới đây, chỉ chờ các vị đặt tên cho nơi này nữa là xong.”

“Nơi này gọi là gì?” Mạc Cảnh Tuyên trực tiếp hỏi Tiêu Ảnh.

Tiêu Ảnh cười nói “Vậy thì cứ đặt tên là bộ lạc nguyên thủy đi!”

Mạc Cảnh Tuyên cười: “Cái này có vẻ hay nè, đơn giản lại trắng ra.” Quay đầu lại hướng Lưu Nặc nói: “Liền đặt tên này đi, anh kêu người tới tạc đi.”

“Các vị không cần gọi cho lão bản xin chỉ thị sao?” Lưu Nặc hảo tâm nhắc nhở.

Mạc Cảnh Tuyên buồn cười: “Không cần, lão bản cho chúng tôi làm chủ.”

Lưu Nặc gật đầu “Vậy là tốt rồi, bằng không bị trừ tiền lương liền không ổn!”

Mạc Cảnh Tuyên hướng phía trước nâng nâng cằm: “Anh đi vội đi, chúng tôi về đây.”

“Để tôi tiễn các vị!” Lưu Nặc kiên trì đưa người lên xe xong, mới chịu xoay người rời đi.

Đóng lại cửa sổ xe, Tiêu Ảnh kéo người ở ghế phụ lại gần mình, hung hăng hôn lên môi người nọ.

“Ưm ——” Mạc Cảnh Tuyên giơ tay vòng lấy cổ nam nhân, chủ động duỗi lưỡi ra quấn lấy lưỡi của nam nhân.

Thật lâu sau, Tiêu Ảnh mới buông người trong lòng ngực mình ra, cậu đã bị hắn hôn đến cả người xụi lơ, Tiêu Ảnh hung tợn nói: “Thật muốn đem em nhốt lại, để em chỉ cười cho một mình anh xem.” Nói xong lại duỗi người lại gần, dùng lưỡi liếm hôn đôi môi sưng đỏ của Mạc Cảnh Tuyên: “Buổi tối trở về, anh sẽ trừng phạt em!”

Mạc Cảnh Tuyên tà tà cười: “Vậy về sau em đây muốn hướng người ngoài cười nhiều hơn mới được!”

Sửng sốt một lát, Tiêu Ảnh gợi lên khóe miệng, nhướng mày nói: “Muốn anh thao em tới vậy sao?”

Mạc Cảnh Tuyên nghiêm túc nhìn Tiêu Ảnh nói: “Muốn, từ lần đó trở về sau, vẫn luôn chờ mong một ngày nào đó sẽ được anh hung hăn thao em thêm một lần nữa!” Từ lần bị thương đó về sau, người nam nhân này vẫn luôn không chịu cùng cậu làm chuyện ấy, Mạc Cảnh Tuyên thật đúng là rất sợ nam nhân sẽ cùng mình trải qua tình yêu kiểu Platon như vậy.

Chú thích: Platonic love: Chỉ tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tình dục giữa hai người.

Bộ dáng nghiêm túc cầu hoan của Mạc Cảnh Tuyên làm hô hấp của Tiêu Ảnh dần dần trở nên thô nặng lên, ngắn ngủn nói mấy câu, đã khiến cho vật dưới thân hắn trướng to lên.

Gầm nhẹ một tiếng, Tiêu Ảnh xuống xe trực tiếp lôi Mạc Cảnh Tuyên từ ghế phụ ra ngoài, khiêng lên trên vai, trực tiếp đi vào một mảnh cánh đồng cỏ lau không người.

Mạc Cảnh Tuyên bị đặt ở trên mặt đất, đè lên một đám cỏ lau, nửa thân mình bị dòng nước cạn tẩm ướt: “A... Ưm ——” đột nhiên tiếp xúc với nước lạnh, làm Mạc Cảnh Tuyên không thích ứng kịp, cả người đều run lên, sau khi ổn định lại liền giạng chân ra, nghênh đón lấy Tiêu Ảnh đang hướng cậu nhào tới.

Cúi đầu hôn lấy đôi môi của người bên dưới, hơi thở giao triền: “Anh muốn em!” Tiêu Ảnh nói trắng ra với người dưới thân mình.

Mạc Cảnh Tuyên thở dốc nâng chân lên câu lấy eo của nam nhân, hết thảy không cần nói cũng biết.

Tiêu Ảnh cười nhẹ, lại tiếp tục hôn lên đôi môi của Mạc Cảnh Tuyên, nụ hôn nóng bỏng cũng dần dần trượt xuống dưới, tay cũng không ngừng nghỉ vội cởi từng viên từng viên cúc áo sơ mi của Mạc Cảnh Tuyên ra.

Hô hấp thô nặng của hắn phất qua làn da bóng loáng của cậu, thân thể cọ xát, gấp không chờ nổi miêu tả lấy từng tấc da thịt của nhau, ngay khi một viên cúc áo cuối cùng bị giải khai, Mạc Cảnh Tuyên chủ động nâng ngực mình lên đưa tới trước mặt Tiêu Ảnh, cũng bắt đầu vội cởi quần áo của hắn ra.

Tiêu Ảnh cũng như cậu mong muốn, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lấy viên đậu đỏ ấy, tùy ý cậu giúp mình cởi từng cúc áo sơ mi ra. Khi đã cởi xong, Mạc Cảnh Tuyên liền vội đặt tay mình lên hạ thân của Tiêu Ảnh.

“Ưm... Tiêu —— Tiêu à ——” Trước ngực tê dại, khoái cảm ấy khiến cho Mạc Cảnh Tuyên theo bản năng gọi to tên của nam nhân.

đồng tử của Tiêu Ảnh co chặt lại, đem hai ngón tay cắm vào trong miệng của Mạc Cảnh Tuyên, thở dốc nói: “Bảo bối à, liếm, liếm nó!” Mạc Cảnh Tuyên nghe lời duỗi lưỡi cuốn lấy ngón tay hắn vào trong miệng mình.

Một bàn tay ở trong miệng của Mạc Cảnh Tuyên giảo động, một cái tay khác lại dịch xuống hạ thân của cậu, vội cởi chiếc quần lót vướng bận kia ra, đem ngón tay cũng đã đủ ướt át thăm dò vào lỗ nhỏ đang co chặt lại kia, nhẹ nhàng ấn sâu vào trong, đợi đến khi nơi ấy đã có thể dung nạp được ngón tay của chính mình, lại rút ra vuốt ve nơi động khẩu ấy vài cái, sau đó tiếp tục đưa ngón tay vào, bắt đầu di chuyển ra ra vào vào liên tục.

“Ưm... Ha ——” Mạc Cảnh Tuyên hừ nhẹ một tiếng, Tiêu Ảnh cúi đầu hôn lấy cậu, ngón tay cắm vào huyệt động của cậu đang muốn tiến sâu vào thêm chút nữa để xem xét, lại muốn tiếp tục xem xét sâu hơn tí nữa……

“Ha ~ ưm ~ bảo bảo, được rồi, tiến vào đi, tiến vào đi mà!” Mạc Cảnh Tuyên khó nhịn nhúc nhích eo.

Trên gương mặt anh tuấn của Tiêu Ảnh tràn đầy mồ hôi, bốn ngón tay của hắn đã cắm vào trong lỗ nhỏ của Mạc Cảnh Tuyên ra sức quấy động, một lát sau, đem ngón tay rút ra, cúi người đến bên tai Mạc Cảnh Tuyên nói: “Bảo bối, anh tiến vào đây!” Không đợi Mạc Cảnh Tuyên trả lời, hắn đã vội đỡ lấy vật thô to của chính mình, để ngay động khẩu dùng sức đẩy vào bên trong, ngay khi đã tiến vào được một nửa, liền dùng sức đẩy toàn bộ côn th*t vào.

“A... Ha ——” hai người đồng loạt phát ra tiếng than thở đầy thỏa mãn.

“Bảo bảo động đi! Mau động đi!” Mạc Cảnh Tuyên nôn nóng vặn vẹo eo, làm vật cứng đang cắm sâu vào trong thân thể mình có thể cọ xát vào vách tường thịt của chính mình.

Thấy Mạc Cảnh Tuyên đã thích ứng tốt, Tiêu Ảnh liền nhịn không được, vội nâng cánh mông của Mạc Cảnh Tuyên lên, bắt đầu điên cuồng chuyển động thúc sâu vào bên trong.

Mạc Cảnh Tuyên nằm ở dưới thân Tiêu Ảnh kịch liệt run rẩy, đột nhiên tràn ra khoái cảm mãnh liệt làm cậu khó có thể thừa nhận nổi, cậu khẽ ngẩng cổ rên rỉ: “A... Ưm... A... A——”

Tiếng da thịt va động cùng tiếng nước dưới đám cỏ lau bởi vì động tác kịch liệt của bọn họ mà bạch bạch vang lên không ngừng, lớp thịt mềm bên trong đang kẹp chặt lấy côn th*t, Tiêu Ảnh nhanh chóng chuyển động ra vào bên trong huyệt động ấm áp ấy, mỗi lần vừa mới rút ra được một chút, liền đã hung hăng cắm vào lại, đôi tay cũng không quên ở chỗ côn th*t sưng to của Mạc Cảnh Tuyên vuốt ve lên xuống an ủi.

“A —— Ưm —— bảo bảo —— bảo bảo à—— dùng sức đi!” Mạc Cảnh Tuyên đã hoàn toàn mất đi lý trí, cậu vội kêu ra nhũ danh của Tiêu Ảnh, muốn khiến Tiêu Ảnh dùng hết sức thao chính mình.

Tiêu Ảnh vốn dĩ còn có điều cố kỵ, nhưng khi nghe thấy người ở dưới thân mình đang ra sức cầu hoan, lập tức không còn cố kỵ gì nữa, mở rộng hai chân ra, dùng sức thao cậu đưa cậu lên đỉnh.

Không có biến hóa tư thế cũng không có dùng quá nhiều dạng, hai người dùng tư thế nguyên thủy nhất ở trên đám cỏ lau kịch liệt giao hợp với nhau……

Cho đến khi trời tối hẳn, cả người Tiêu Ảnh cũng đã ướt đẫm, hắn nương ánh trăng ôm lấy thân thể trần trụi tràn đầy dấu hôn đã rơi vào hôn mê của Mạc Cảnh Tuyên trở lại trên xe.

Cuối cùng bọn họ cũng đã kết hợp hoàn mỹ, không có vết thương chồng chất, cũng không có đau đớn, chỉ có tình yêu cùng khoái cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play