Ngơ ngác nhìn bóng lưng Aziraphale ôm chặt bình giữ nhiệt, chạy vội trên hành lang trắng sạch sẽ. Clark lòng không khỏi có chút rối bời. Rõ ràng, đây chính xác là cái ngày Aziraphale quyết định lấy trộm Nước Thánh cho Crowley. Nhưng sao nó lại mơ về đoạn ký ức cũ kỹ này?
"Ngươi bị lạc sao? Đúng là một tạo vật đáng thương."
Âm thanh trầm ổn nghe thân thiện tới lông gáy Clark dựng đứng.
À, nó nhớ ra rồi. Khi giúp Aziraphale đánh lạc hướng đám gác cổng, nó đã bất cẩn bị một thiên thần không tầm thường phát hiện.
Khác với quá khứ chạy bán sống bán chết, nó quay lại đối mặt trực diện với kẻ đã tước đi con mắt xinh đẹp có thể đổi màu của nó. Kẻ đã khắc lên mặt nó vết sẹo xấu xí kia. Tổng lãnh thiên thần Gabriel.
"Không chạy sao? Ngươi có vẻ ngu ngốc hơn ta tưởng đấy? Mà hình như ác quỷ non nớt nào cũng vậy nhỉ?" Gabriel vuốt vuốt cằm, cười châm chọc.
Clark nhìn sâu vào nụ cười giả tạo kia. Chẳng chút e ngại, nó cứ vậy mà thẳng tay xé toạc:
"Thế sao ngài tức giận như vậy, ngài Tổng lãnh? Có phải ta đã phá hỏng cái bẫy tuyệt vời của ngươi hả?"
"Bẫy? Với quyền năng của ta?" Nụ cười trên môi Gabriel rạng rỡ lại cứng ngắc.
"Là thế sao? Chẳng giống những gì ta hiểu về ngài chút nào?"
Bị một tạo vật nhỏ bé nhẫn tâm đập nát lớp mặt nạ, Gabriel cũng ngại đeo lên cái khác. Hắn ta bằng một tốc độ không tưởng lao tới, chẳng chút lưu tình bóp siết lấy cổ Clark, nhấc lên.
"Đáng ra, ngươi nên chết đi. Không có cục đá vướng víu như ngươi thì nhờ ta, Aziraphale sẽ càng trở lên hoàn hảo hơn bao giờ hết."
Không sai. Gabriel là kẻ đặc biệt yêu thích những thứ sạch sẽ. Hắn bày ra bẫy này, chính là muốn xem Aziraphale còn là một thiên thần hay không? Bởi hắn để ý thấy trên người bông tuyết ngây thơ này, gần đây, có chút mùi không bình thường. Nên trước, hắn tạo cơ hội đề thiên thần nhỏ dễ dàng tiếp cận Nước Thánh cao cấp. Mục đích chính là để chứng minh độ thanh thuần của linh hồn Aziraphale. Tuy nhiên, lấy trộm đồ của Thiên Đàng vẫn là tội không nhỏ. Nhân đó, hắn sẽ gột rửa lại tiểu thiên sứ ấy. Vậy mà, sự xuất hiện không tưởng và vô cùng trùng hợp của con mèo bẩn thỉu từ địa ngục đã phá hỏng bước cuối của kế hoạch tuyệt đỉnh đó.
Nhìn đống suy nghĩ trong đầu kẻ được coi là Tổng lãnh thiên thần, Clark không khỏi nhăn mặt. Nó chưa từng nghĩ sẽ dùng loại phương pháp này để đọc được suy nghĩ chân thực của người khác.
Bỗng nhiên, bối cảnh xung quanh biến đổi thành hiệu sách của Aziraphale, khiến Clark không khỏi hoang mang khi bị ngã ngồi trên sàn. Nó ngước lên những chồng sách cao ngất như xác thực, vội cầm lên một cuốn sách gần đó, giở ra đọc.
Chữ không rõ. Vậy là nó vẫn còn đang mơ. Bàn tay trắng mũm mĩm này? Không phải của thiên thần sao? Nhưng vì cớ gì nó đột nhiên đánh mất quyềt kiểm soát giấc mơ của bản thân? Đã thế còn biến thành Aziraphale nữa chứ?
Không để nó kịp điều chỉnh tâm trạng, một bàn tay lớn đã ghì chặt lấy cổ nó. Dù trong mơ không hề có cảm giác đau đớn, nó vẫn là chết sững khi bóng trắng vô diện kia nâng cao vũ khí sắc bén nhắm tới nó mà tàn nhẫn đâm tới.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Yêu Thầm Vợ Cũ2.
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em3.
Lĩnh Chi Hoa4.
Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ=====================================
Cơ chế bảo vệ của bộ não, khiến nó đột ngột vùng dậy vào giữa đêm khuya. Kinh hãi nhảy khỏi ổ chăn ấm, nó lao ra ngoài không ngừng căng mắt nhìn bốn xung quanh tìm kiếm gì đó trong đêm tối. Dải lông dọc sống lưng nó xù lên dựng đứng. Móng vuốt và răng nanh cẩn thận cất giấu bao lâu cũng phô ra sạch.
Nhưng mãi đến tận khi bị mưa lạnh dội cho ướt nhẹp tới thê thảm, nó mới có thể chậm chạp bình ổn lại tâm trạng.
Thì ra là ác mộng. Cũng may là ác mộng.
Nó mệt mỏi trấn an bản thân trước khi trở vào trong.
Khác với mọi lần, người chờ nó hôm nay là Crowley. Hắn dựa vào cửa, dù lo lắng lại không nhịn được trách móc:
"Nhóc sao vậy? Đừng nói với ta, tối nào nhóc cũng làm phiền Aziraphale như vậy đấy?"
"Không có gì."
Đơn giản đáp lại gì đó, Clark rũ lông cho khô, chùi sạch chân trước khi bước vào cửa tiệm, hệt chẳng có chuyện gì thật. Thấy không có gì to tát, Crowley cũng không định hỏi thêm cho phiền.
Nhưng kì lạ là những ngày sau, nhóc mèo hoạt bát, vậy mà thực sự không nói gì chỉ đăm chiêu nhìn chăm chăm xuống sàn. Khiến Crowley không khỏi băn khoăn. Gần đây, hắn xem được không ít tin tức về việc thú cưng nhớ chủ mà tuyệt thực. Có khi nào, nhóc ấy là vì Aziraphale phải rời đi vài ngày để tham gia cuộc họp nên mới vậy không?
Thấy có gì đó không đúng, Crowley ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi:
"Này? Nhóc ổn đó chứ?"
"Vâng, tôi nghĩ mình ổn. Chỉ là, đến lúc phải rời đi rồi."
Clark buồn bã nhìn Crowley, mỉm cười.
Ác quỷ khó hiểu, nóng vội hỏi:
"Nhóc không phải nói đang đợi chủ nhân sao? Hơn nữa, mai là Aziraphale về rồi."
Clark trầm ngâm nhìn Crowley. Vậy ra, ngài ấy.. vẫn không nhận ra nó. Thế cũng tốt.