Chiếc thuyền mành của bảy người đã hoàn toàn mất khống chế, và không chỉ chiếc thuyền này mà toàn bộ thuyền mành trong vùng biển trước mặt đều bị lực lượng vô hình kia kiểm soát trôi mạnh về hướng vô định.
Gió nổi lên xung quanh, sóng biển càn quét, ma trơi hội tụ lại thành vô số con sông màu xanh đen, ở giữa như vươn ra móng vuốt sắc nhọn bám chặt vào đáy thuyền và mép thuyền, hết lần này tới lần khác muốn hất tung con thuyền đi. Chỗ ma trơi càng dày đặc thì biên độ đong đưa của thuyền mành càng mãnh liệt, bên chỗ bọn họ còn tạm thời xem như ổn chứ mấy chiếc thuyền mành lọt vào giữa đống ma trơi thì tan tác sau những lần va chạm liên tiếp.
Cái này còn gọi là thuyền mành à?
Cái này là chơi thuyền đụng trên biển rồi.
Tình thế đã thuộc phạm trù thiên tai, không phải thứ mà sức người có thể chống lại được. Nhưng ngồi chờ chết không phải phong cách của đám người liều mạng này. Ngũ Thì Cửu dùng cả tay lẫn chân bò lên cột buồm, đang cố gắng khôi phục nguyên dạng cánh buồm bị thổi bung ra. Cô ấy gân cổ lên quát trong gió:
- HỆ THỐNG CHÓ ĐẺ, ĐỆT CỤ NHÀ MÀY!
Hứa Tiêu vẫn còn giành giật với bánh lái, những người khác thì chạy qua chạy lại hai đầu thuyền mành, cố gắng dùng sức nặng của mình và tất cả những công cụ có thể sử dụng trong tay để giữ cân bằng, tránh không cho thuyền lật nghiêng. Dường như Mizuki Ayako nghĩ ra điều gì đó, cô ấy chạy nhanh về phía khoang thuyền để tìm hai cái vali hành lý mang tới từ thành phố không ngủ được Thường Túc đặt ở đó lúc trước. Bỗng nhiên Hứa Tiêu lảo đảo một cái suýt thì té sấp mặt, anh ấy phải nắm chặt bánh lái mới đứng vững được. Anh ấy kêu lên thật to:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT