Hứa Tiêu chạy trốn vẫn hoàn chạy trốn, còn thuận tiện cầm theo cây đàn cổ trong phòng. Nguyên văn câu nói của anh ấy là: “Cho dù không thể đàn thì cấm theo đánh người cũng rất thuận tay”. Lúc đó mọi người mới biết hóa ra bậc thầy Hứa còn am hiểu đôi phần về nhạc cụ.
Lục Linh thật sự phải rời đi, thông đạo thời không đã được mở ra. Cậu ấy chỉ kịp vẫy tay trước cửa thông đạo rồi biến mất trong tầm mắt của mọi người. Ngũ Thì Cửu nhìn về hướng cậu ấy biến mất ngây người một hồi lâu, hỏi:
- Tổng quản lý Tần, muốn trộm đồ trong cục giám sát cực kỳ nguy hiểm đúng không?
- Ừm. – Tần Sách khẽ nhắm mắt lại, rõ ràng rất bất đắc dĩ: – Nhưng việc này chỉ có thể để Lục Linh đi, nếu không phải không còn lựa chọn tôi cũng không muốn như vậy.
- Vậy anh… anh ấy có bản lĩnh đó hay không?
- Cậu ta là ngục trưởng đương nhiệm. – Tần Sách nói: – Tôi không so sánh cậu ta với bất kỳ ai cả, chỉ nói về cậu ta thì thiên phú hay thực lực đều có. Chỉ có mình cô coi cậu ta là một tên nhóc vô liêm sỉ thôi.
Ngũ Thì Cửu lập tức cứng họng, cô ấy suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng gật đầu. Thật sự không thể không thừa nhận, thực lực của Lục Linh không yếu. Chẳng qua bình thường đều lo cãi nhau mà cô ấy quên mất chuyện này. Chỉ mong… chỉ mong Lục Linh có thể thành công.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT