Thật ra Lục Linh đã bị thương, cậu ấy không nói thật là vì không muốn Thường Túc mất tập trung trong tình huống căng thẳng như thế này. Từ trường huấn luyện đến chiến tuyến ở tòa nhà phía Đông còn dài hơn nhiều so với trong tưởng tượng, là nơi có máy móc dày đặc nhất. Khi cậu ấy yểm hộ mọi người lui về tòa nhà phía Đông thì vô ý bị đạn lạc bắn trúng bả vai và bụng.
Cậu ấy dựa vào ven tường, che chặt vết thương trên bụng. Máu không ngừng chảy ra từ khe hở ngón tay của cậu ấy, nhuộm đỏ cả áo hoodie màu trắng. Cậu ấy sợ Thường Túc nghe thấy hơi thở không ổn định của mình, nên khi trả lời xong là lập tức tắt máy truyền tin.
- Anh thấy trở lại cục giám sát không có giày tăng tốc nhưng em vẫn chạy rất nhanh. - Cậu ấy ngước mắt, mỉm cười nhìn Ngũ Thì Cửu ở trước mắt: - Em cầm boomerang của anh rồi đi với đội mình đi, anh đứng đây nghỉ ngơi một lát. Có lẽ là anh không đi được nữa rồi.
Ngũ Thì Cửu nhìn Lục Linh chằm chằm mà chẳng hề chớp mắt, đôi mắt cô nàng ngấn nước mắt nhưng lại bị cô ấy kìm nén lại. Cô ấy cũng cười, nói: 
- Những người chơi đó vừa biết chống đỡ vừa đánh hay, ai cũng lợi hại hơn em nhiều. Trong nửa ngày qua bọn họ đã quen thuộc địa hình cơ bản, không cần em chỉ huy nữa —— em sẽ ở lại đây với anh.
Lục Linh khép mạnh đôi mắt, khi mở mắt ra thì hốc mắt đã ửng đỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play