Mưa rơi suốt đêm, gõ lộp độp lên cửa sổ, rả rích đến sáng thì lặng lẽ tạnh dần, nhiệt độ và mùi hương trong phòng cũng rút đi sạch sẽ.
Ba ngày quá ngắn ngủi, lúc cả nhóm kéo vali ra cổng, cảm giác cứ như vừa mới đến.
Khi đang chuẩn bị gọi xe, con vẹt trong phòng khách thình lình kêu to: "Tôi thích cậu! Tôi thích cậu!"
Doãn Triệt dừng chân, quay đầu trừng Tưởng Nghiêu.
Chu Hạo Lượng hóng hớt không ngại to chuyện: "Các cậu ai nói câu này đấy? Gấu, phải cậu không?"
Quách Chí Hùng là đứa duy nhất có bạn gái ở đây nên hiềm nghi lớn nhất, nhưng hắn lập tức phủ nhận: "Không phải tôi, hôm qua tôi chơi ma sói với các cậu xong thì về phòng, có xuống nhà nữa đâu."
"Thế là ai được?"
Doãn Triệt lẳng lặng siết chặt nắm đấm.
Tối hôm qua, lúc sau cậu đói bèn xuống tầng hâm nóng điểm tâm Tưởng Nghiêu mua, cả hai ngồi ăn tại sô pha phòng khách.
Tưởng Nghiêu gan to bằng trời, trước ánh đèn sáng trưng và một con chim nhìn chăm chú, hắn li3m vụn thịt xá xíu trên khóe môi cậu.
"Ngon, thơm thơm ngọt ngọt."
"...!Cậu bi3n thái."
Tưởng Nghiêu không sờn lòng vẫn muốn hôn cậu: "Nể mặt tôi thích cậu như thế, khuyến khích tôi một lần nữa đi."
Doãn Triệt đút bánh dứa vào miệng hắn, chặn đứng lòng tham không đáy của hắn.
Thế mà con vẹt lại bắt chước ba chữ này.
Như lời Hàn Mộng, về sau cô hắn trở về nghe thấy thì gọi điện cho mẹ hắn, nói rằng nghi ngờ hắn yêu sớm.
Mẹ Hàn Mộng mừng húm: "Cuối cùng con chị cũng gả đi được rồi sao?!"
Lúc kể chuyện này trong nhóm lớp, Hàn Mộng khóc rấm rứt: "Bọn mày biết không, mẹ tao lại tưởng tao với Gấu là một đôi, bọn tao đều là alpha đấy! Cái quái gì trời!"
Quách Chí Hùng: "Thì đó, nếu tao thích alpha cũng chẳng cặp với mày, phải như anh Nghiêu mới được!"
Hàn Mộng: "..."
Tưởng Nghiêu: "Thôi đê."
Cuối cùng Hàn Mộng không thể lấy can đảm tỏ tình với Trần Oánh Oánh vào hôm về, mà Tưởng Nghiêu cũng không thể hôn thỏ con nhà mình thêm lần nào trong suốt một tháng sau.
Thời gian đến nụ hôn thứ hai có phải lâu quá không? Với tính cách của Doãn Triệt, không nóng chắc sẽ không cho hắn hôn tiếp.
Hai anh bạn alpha sầu đời chỉ có thể phàn nàn với nhau:
Hàn Mộng: "Vì sao pheromone của tôi lại yếu thế không biết, nếu có thể mạnh hơn một chút thì tôi đã tỏ tình rồi."
Tưởng Nghiêu: "Vì sao pheromone của tôi lại mạnh thế không biết, nếu có thể yếu một chút thì đã được tận hưởng niềm vui nhiều lần hơn rồi."
Hàn Mộng: "? Cút xéo!"
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tập trung khai giảng.
Học sinh nội trú thông thường phải quay lại ký túc xá sắp xếp đồ đạc trước một ngày, buổi chiều khi thu dọn cặp sách ở nhà, Tưởng Nghiêu bất ngờ phát hiện ngôi sao giấy mình lén đổi của Doãn Triệt mà ngày trước ném vào.
Giấy kẻ caro màu trắng, sạch sẽ rõ ràng như con người cậu.

Hắn tiện tay để trên mặt bàn phòng sách, ra ngoài chơi bóng rổ với Triệu Thành.

Lúc hắn quay về, Uông Tiểu Nhu đang nhón ngôi sao lên quan sát kỹ càng, thấy hắn bèn hỏi: "Anh ơi bạn gái anh gấp ạ? Anh có gấp cái này bao giờ đâu."
"Không phải bạn gái mà là bạn trai." Tưởng Nghiêu cười nói: "Em thấy sao, khéo tay nhỉ?"
Uông Tiểu Nhu không chịu thua: "Cái này có gì ghê gớm chứ, em cũng biết gấp, không tin em gỡ ra gấp lại cho anh xem."
"Đừng đừng đừng." Tưởng Nghiêu vội vàng giành lại: "Anh phải trả cậu ấy."
Lén lấy đồ của người khác suy cho cùng không phải việc có đạo đức, Tưởng Nghiêu định tối nay gặp Doãn Triệt rồi trả.
Ai ngờ buổi tối Doãn Triệt không đến.
Tưởng Nghiêu sang phòng bên gõ cửa, chỉ gặp quản gia và một vài người làm của nhà họ Doãn tới giúp sắp xếp quét dọn phòng.
"Cậu cả bị sốt." Quản gia khoảng hơn bốn mươi tuổi, âu phục thẳng thớm nho nhã lịch sự, nói không nhanh không chậm: "Có lẽ ngày mai mới đến."
Tưởng Nghiêu sốt ruột: "Sốt ạ? Có tràn pheromone không bác?"
Quản gia hơi ngạc nhiên: "Cái đấy thì không...!Chỉ nói là tại dạo này học thêm nhiều, áp lực học tập quá lớn."
Tưởng Nghiêu ngẩn người, ngẫm nghĩ một chút cũng vỡ lẽ.
Thỏ con đúng ngày càng bướng.
*
Ngày đầu khai giảng, Doãn Triệt còn đến sớm hơn học sinh nội trú, Quách Chí Hùng vào lớp sau cậu, không tới chỗ bên cạnh cậu mà lại gần bàn đơn hồi trước ngồi, tiếp tục làm người cô đơn lẻ bóng.
Anh bạn alpha nào đó thản nhiên chiếm lại vị trí của mình.
"Triệt Triệt, cậu giả vờ ốm để trốn học thêm đúng không?"
Doãn Triệt nhìn Tưởng Nghiêu mặc đồng phục ngắn tay mùa hè, đẹp trai thật nhưng ăn nói vẫn chẳng ra làm sao.
"Bạn trùm trường ngoan ngoãn của tôi đi đâu rồi? Sao càng ngày càng không thành thật thế này?"
Doãn Triệt chẳng buồn để ý hắn, tối qua cậu phối hợp với bác sĩ Phùng mệt lắm rồi.
Tốt xấu gì Phùng Đức Lương cũng là chuyên gia nổi tiếng cả nước, là người đức cao vọng trọng trong ngành lại phải phối hợp đóng kịch để trốn học thêm với một học sinh cấp ba, thoạt đầu nói sao ông cũng không làm, còn hỏi: "Tiểu Triệt, sao cháu lại làm việc này? Có phải người yêu cháu dạy không? Chú đã cảm thấy cậu ta không làm việc tử tế mà."
"Lần trước chú nói cậu ấy đáng để nương tựa."
"Ầy, già rồi lẩm cẩm."
"..."
Cuối cùng nể tình đã nhìn cậu trưởng thành, Phùng Đức Lương miễn cưỡng đồng ý.

Có điều ông đóng kịch rất qua quýt, chỉ gọi điện báo cậu bị sốt.

Vợ chồng nhà họ Doãn nghe tin con trai bị sốt thì khẩn trương cao độ, không nghĩ ngợi quá nhiều.

Vì thế Doãn Triệt thừa cơ nói bị ốm do học thêm, Doãn Quyền Thái lập tức thanh toán lương cho gia sư, bảo họ lần sau không cần đến.
"Hết muốn giả vờ ngoan ngoãn rồi." Doãn Triệt ném cặp sách lên bàn, ngồi xuống giẫm chân lên thanh ngang, cực kỳ ngông: "Tôi muốn bù lại thời kỳ nổi loạn đã lỡ."
Chu Hạo Lượng quay lại thu bài tập, nghe vậy thì run lẩy bẩy: "Anh Triệt bình tĩnh...!Bây giờ anh không nổi loạn cũng ghê gớm lắm đấy..." Muốn nổi loạn khác nào mưa máu gió tanh?
Tưởng Nghiêu cười cong cả mắt: "Nghĩ gì đấy."
Chu Hạo Lương gật đầu: "Chính xác."
"Sao có thể giả vờ ốm để đuổi gia sư."
"Chính xác."
"Làm thế không nổi loạn chút nào."
"Chính...!Hả?"
"Cậu nên chọc gia sư tức tối bỏ đi, như thế mới giống trùm trường."
Chu Hạo Lượng: "..."
Doãn Triệt đã chắc chắn bác sĩ Phùng nói không sai, cậu thật sự bị tên này dạy hư.
Anh bạn trùm trường cũ kinh nghiệm phong phú, không chỉ truyền thụ kiến thức lý thuyết, còn dẫn cậu đích thân trải nghiệm sự phô trương mà trùm trường nên có:
...!Ngày đầu đi học đã bị gọi lên phòng giáo viên.
"Tưởng Nghiêu, ai cho em tự ý đổi chỗ ngồi?" Ngô Quốc Chung chau mày: "Kỳ trước em nằng nặc xin thầy đổi chỗ, bây giờ lại tự đổi về, em đùa thầy phỏng? Có phải mỗi lần cãi nhau hai em lại đổi chỗ không?"
"Sau này không đổi nữa ạ, đến tốt nghiệp cũng không đổi." Tưởng Nghiêu giơ tay thề.
"Dựa vào đâu thầy phải tin em?"
"Thưa thầy, nếu thầy giữ chỗ cho em, em cam đoan về sau luôn thi được hạng nhất."
"Em thi lấy hạng nhất không phải việc nên làm sao?"
"Vậy em cam đoan bạn cùng bàn của em luôn thi được hạng hai lớp và hạng hai khối."
Doãn Triệt liếc xéo hắn: "Thầy đừng nghe cậu ấy, cậu ấy hạng hai, em hạng nhất."
Chậc, thỏ con nổi loạn thật tình không dễ chơi.
"Cũng được, dù sao cũng như nhau."
Ngô Quốc Chung bị làm cho hồ đồ: "Không phải, Doãn Triệt, sao em cũng gây rối? Em nghĩ hạng nhất khối dễ thi lắm ư? Trước đây em trai em là hạng nhất đấy, em nên rõ thành tích của em ấy chứ?"
Lão Ngô không nhắc còn may, vừa nhắc Doãn Triệt đã ngập ngừng: "Em không thể giành hạng nhất..."
"Vậy mới tỉnh táo..."
"Em hạng hai vậy, nếu không có khi em trai em sẽ giận."
Ngô Quốc Chung: "..."

Tưởng Nghiêu: "Thế còn tôi?"
"Cậu hạng ba."
"Được thôi."
Hai thanh niên thản nhiên phân chia xếp hạng như sắp chỗ ngồi, Ngô Quốc Chung không thể nhịn nổi: "Nếu lần tới hai đứa em không thi được hạng nhất hạng hai thì lập tức tách nhau ra, sau này đừng hòng làm bạn cùng bạn!"
"..."
Để giữ vững vị trí cùng bàn, tối ấy Tưởng Nghiêu cầm sách tham khảo môn Toán sang phòng 306 thảo luận việc học tập.
"Tôi giảng đề cho cậu."
"Quyển này tôi làm rồi." Doãn Triệt hờ hững nói: "Không cần cậu, cậu về đi."
Tưởng Nghiêu chống cửa không cho đóng: "Thế tôi học với cậu!"
"Không cần."
"Ủ ấm giường?"
"Hôm nay ba mươi tám độ."
"Vậy cậu nóng không?" Tưởng Nghiêu sức lớn, lách vào phòng rồi đóng cửa, nhẹ nhàng ủn Doãn Triệt vào trong: "Sắp một tháng không đòi pheromone của tôi rồi, cậu muốn không?"
"Không muốn." Doãn Triệt xoay người đi đến bàn học.
Tưởng Nghiêu đi theo, chống hai tay vây cậu trước bàn.
Trên bàn có một quyển đề ôn tập Toán học, bên cạnh là hộp sắt và lọ sao.
"Nhưng tôi muốn.

Cho tôi ít pheromone của cậu đi, tôi đói ăn rồi."
"Alpha đâu cần pheromone omega."
"Ừ, alpha không cần pheromone omega." Tưởng Nghiêu ghé vào tai cậu: "Nhưng tôi cần cậu."
Doãn Triệt không nói gì, cúi đầu nhìn chằm chằm đề Toán mở ra trên bàn.
"Cậu cười rồi."
"Không phải."
"Rõ ràng cậu cười, khóe miệng vểnh hết lên kìa."
"Đã bảo không phải."
"Quay mặt đây tôi xem."
Doãn Triệt chậm chạp xoay người, mắt nhìn chỗ khác, nét mặt lạnh lùng.
"Nghe lời thế? Quay ra sẽ bị tôi hôn đấy biết không?"
Doãn Triệt mím môi: "Biết."
"...!Cậu thật là..."
Thật là thế nào thì Tưởng Nghiêu cũng không biết nên diễn tả ra sao, chỉ cảm thấy mình như bị hạ sâu độc, bị chú thỏ con này mê hoặc đến điên đảo thần hồn.
Trong phòng yên tĩnh, họ hôn nhau cũng không phát ra nhiều tiếng động, chỉ dán vào nhau cọ sát nhẹ nhàng.
Doãn Triệt không tràn pheromone, Tưởng Nghiêu không phóng pheromone, cả hai đều biết mình chỉ đơn thuần muốn hôn mà thôi.
Càng đơn thuần càng khiến người ta rung động.

Hôn một lúc, Tưởng Nghiêu cầm lòng chẳng đặng ôm eo người trước mặt.
Dưới lớp áo sơ mi mỏng là vòng eo gầy, nhiều thịt hơn trước một chút nhưng vẫn rất nhỏ, hắn có thể ôm trọn bằng một tay.
Môi hôn hơi ướt, đầu óc Tưởng Nghiêu cũng lơ mơ, siết eo người trong lòng bế lên bàn, chen mình vào giữa hai ch@n cậu, toan đổi tư thế hôn.
Doãn Triệt nghiêng mặt đi, đè vai hắn, co chân lên bàn: "Không được."
Trong chốc lát Tưởng Nghiêu chưa hoàn hồn, tận khi nhìn thấy gương mặt có phần tái nhợt của Doãn Triệt mới phản ứng kịp, lập tức lùi một bước.
"Tôi xin lỗi, không phải tôi muốn cưỡng ép cậu..."
Doãn Triệt bình ổn nhịp tim dồn dập, cảm thấy mình phản ứng hơi thái quá, nhảy xuống bàn: "Hôm nay đến đây thôi."
Tưởng Nghiêu nhìn cánh môi bóng loáng của cậu dưới ánh đèn mà nuốt nước miếng, hơi tiếc nhưng chỉ có thể làm theo.

Hắn thò tay vào túi lấy ra một ngôi sao: "Ừ, trả cậu cái này trước, vật về chủ cũ."
Doãn Triệt ngẩn ngơ, nhanh chóng giật lại ngôi sao bỏ vào lọ của mình: "Sao cậu trộm đồ của tôi?"
"...!Để nhìn vật nhớ người."
"Không được lấy nữa."
"Ừ, tôi biết rồi, xin lỗi cậu." Tưởng Nghiêu cười đùa chuyển chủ đề: "Ngôi sao này quý vậy sao? Tôi tưởng cậu gấp chơi chơi thôi, mỗi ngôi sao tượng trưng cho một nguyện vọng của cậu à?"
Doãn Triệt không để ý hắn, đặt lọ sao lên tầng trên cùng của giá sách, sau đó nhấc hộp sắt định để lên theo.

Tuy nhiên hộp sắt không đóng kín bị rơi xuống, đồ đạc trong hộp cũng rớt ra một ít, bay lả tả.
Tưởng Nghiêu tiện tay nhặt giúp cậu, bỗng phát hiện sao món đồ trong tay quen quá.
"Đống giấy này là..." Hắn đứng thẳng người, ngẩng lên chạm phải ánh mắt Doãn Triệt, đúng lúc chộp được nét bối rối xẹt qua trong mắt cậu.
Nhìn tiếp hộp sắt Doãn Triệt đang cầm, nằm lẳng lặng giữa đống giấy trắng rải rác là một bông hồng giấy nhăn nhúm.
Mặc dù giống giấy vụn nhưng được giữ gìn rất cẩn thận.
Tưởng Nghiêu nhớ mang máng đây là đồ thủ công mình làm gần một năm trước, làm xong tự bản thân cũng thấy xấu quá nên ném vào thùng rác.
"Cậu...!giữ những thứ này suốt sao?" Sau phút kinh ngạc, Tưởng Nghiêu che mặt nhưng không che được vành tai đỏ bừng: "Cậu còn nói tôi, tự cậu cũng lén lút lấy đồ của tôi đấy thôi..."
"Không phải lén lút, đây toàn những thứ cậu không cần." Doãn Triệt nói năng nghiêm túc, cướp mảnh giấy trong tay hắn nhét vào hộp, đậy nắp để lên giá sách, sau đó xoay người, cúi đầu đẩy hẳn ra cửa: "Cút về phòng cậu đi."
Nhưng Tưởng Nghiêu lù lù bất động, túm cổ tay cậu: "Ngẩng đầu nhìn tôi này."
"Không nhìn."
"Không nhìn chứng tỏ cậu xấu hổ."
Doãn Triệt ngẩng lên: "Cậu nói linh tinh cái gì..."
Tưởng Nghiêu nhanh chóng áp sát, chặn cậu trước bàn học: "Ngẩng lên cũng sẽ bị hôn, cậu biết không?"
Doãn Triệt khựng lại, mắt ngó chỗ khác.
"...!Ò."
Kết quả là tối ấy không giảng được một câu Toán nào.
Nhưng Tưởng Nghiêu rất hài lòng, bởi vì hắn đã bù lại toàn bộ phần của một tháng trước..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play