Hai nhóm đã chia ra rõ ràng, một nhóm gồm Bành Hiểu Nguyệt dẫn đầu cùng bốn thanh niên trí thức nữa mang theo bản đồ đơn sơ đi tìm địa điểm đóng quân của bộ đội.

Còn nhóm thứ hai gồm Cố Linh, Lý Hải Hà cùng Chu Thành ở lại chuẩn bị tu sửa lại nhà ở.Ba người kiểm tra một hồi tình trạng của căn nhà bị sập liền phát hiện ra, căn nhà thực ra không bị sập.

Kỳ thật, căn nhà này chỉ coi như được dựng tam lên, che mưa chắn gió một chút mà thôi.

Trong hai gian phòng không có đồ đạc gần như trống rỗng, chỉ còn một ít nồi sắt rỉ sét loang lổ, ngay cả một cái chén cũng không có…Tình hình như vậy xem ra có chút không bình thường.

Lý Hả Hà càng nhìn trong lòng lại càng đau đớn.

Bỗng nhiên cô ấy hiểu ra, tại sao các thanh niên trí thức đến đây trước bọn họ hiện tại không còn một ai.

Chắc chắn là không chịu đựng được nên đào tẩu, hoặc chính là bị đói chết ở ngay trên đảo này đi!Trên mặt Lý Hải Hà nghiêm túc, nhưng ánh mắt của cô ấy có chút hoảng loạn, tất cả đều rơi vào trong mắt Cố Linh.Chu Thành móc ra chai nước của mình đưa cho Cố Linh : “Thanh niên trí thức Cố, chúng ta tạm thời không tìm thấy nước ngọt trên đảo, cô uống tạm nước của tôi đi.

Nước này tôi tạm thời không uống, chờ đến khi tìm được nước ngọt tôi lại uống sau.”Dù sao hắn cũng là một nam nhân, nam tử hán đại trượng phu, trừ bỏ việc bị say sóng ra thì những lúc khác thân thể vẫn rất khoẻ mạnh a.Lý Hải Hà đang ở bên cạnh liền nói: “Cậu là đàn ông, có thể ăn có thể uống, vẫn là tự mình uống nước của mình đi! Tôi cùng Cố Linh vẫn là uống chung nước của tôi thôi.”Lý Hải Hà vừa nói xong liền lấy ra chai nước của mình.

Bởi vì hai người bọn họ đều biết hành lý của Cố Linh bị rơi xuống biển, vì vậy đều lấy ra chai nước của mình.Nhưng cả hai không chú ý, Cố Linh lại đang ngửa đầu nhìn về phía xa xa, khoé môi lộ ra một nụ cười nhạt : “Hai người nhìn qua bên kia đi, xem đó là cái gì?”Hai người đều nhìn theo ánh mắt của Cố Linh, nháy mắt bọn họ nhìn thấy, ở chỗ rừng cây xa xa có một loại cây cao hơn các cây khác, phía trên treo từng chùm quả.Lý Hải Hà sửng sốt, một chốc một lát không nhận ra được đó là cây gì, Chu Thành nhận ra, nhưng anh ta lại nhíu mày: “Thanh niên trí thức Cố, dừa này không dễ lấy, chúng ta cũng không có dụng cụ.

Nếu có thể lấy xuống dưới thì cũng sợ rằng không có cách nào uống được.”Cố Linh trong lòng đã nhảy nhót vui sướng : “Chúng ta có thể uống được, tôi có thể mở ra.

Chỉ cần lấy được dừa xuống, nước có thể uống, thịt quả bên trong có thể ăn, mà phần vỏ còn có thể làm chén bát để sử dụng!”Thấy mặt Cố Linh tràn đầy ý cười, cả người xán lạn giống như hao đào, trong lòng Chu Thành mềm nhũn, nháy mắt đã đồng ý.Lý Hải Hà nửa tin nửa ngờ, còn đang định phản bác, nhưng cô ấy nhìn thấy biểu tình của Cố Linh, theo bản năng cũng tin tưởng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play