Trước kia Cố Linh không nghĩ nhiều, nhưng cô đã trải qua một đời, nhìn lại mọi việc, hơn nữa, đời trước, những lời Tôn Tú Lan nói khi đến gặp cô trên giường bệnh làm cho cô càng nghĩ càng thấy có rất nhiều thứ khuất tất trong này.Lúc ấy Tôn Tú Lan nhìn chằm chằm Cố Linh đang thở thoi thóp trên giường bệnh.
Bà ta cười quỷ dị nói : “Mẹ mày vì sao lại đi Hải Nam? Đấy là là mệnh của cô ta, cô ta còn trẻ đã sớm chết, đó là mệnh.
Còn mày, hiện tại bị ung thư, đấy là mệnh của mày!”Trần Tuyết Phượng nghe Cố Linh hỏi mình, cẩn thận nhớ lại những ngày đó, bỗng nhiên mày nhíu lại : “Mẹ con là giáo sư thăm dò địa chất, thường xuyên phải đi công tác.
Nhưng trước khi đi công tác lần cuối đó, cảm xúc của mẹ con không tốt.
Dì có hỏi mẹ con làm sao, nhưng mẹ con chỉ lắc đầu, rồi nói sang chuyện khác…”Bỗng nhiên, Trần Tuyết Phượng lại hỏi: “Linh Linh, mẹ con vì sao lại đi Hải Nam tạm thời không nói đến, nhưng tiền an ủi của mẹ con mấy năm nay ở đâu, con có biết hay không? Số tiền đó nhiều hay ít hẳn phải là của hồi môn của con chứ? Không thể để cho em gái kế cùng em trai con chiếm hết được.”Cố Linh sửng sốt: “Tiền an ủi? Ba con cùng mẹ kế nói, bởi vì mẹ con trong công việc mắc phải sai lầm nên bị chết, tiền an ủi chính vì vậy có rất ít.
Lúc ấy dùng trong đám tang của mẹ đã hết rồi.”Trần Tuyết Phượng tức giận đứng lên: “Mẹ con là kỹ sư có cấp bậc, trong công việc mẹ con rất ưu tú, rất ít khi phạm sai lầm.
Sao có thể nói vì sai lầm nên dẫn tới bị chết, tiền an ủi ít được? Đi, chúng ta đi tìm lãnh đạo ngày trước của mẹ con.”Tuy rằng hiện tại đã là buổi tối, nhưng nhà vị lãnh đạo lúc trước của Dương San, mẹ Cố Linh, chính là căn phòng ở tầng trên tiểu khu Trần Tuyết Phương ở.
Dì Trần cùng ông ấy quan hệ cũng không tồi, vì vậy hai dì cháu buổi tối đến nhà không làm cho ông ấy khó chịu.
Lão lãnh đạo nghe dì Trần nói đến chuyện tiền an ủi của Dương San, cảm thấy rất đáng tiếc, nói : “Dương San là một đồng chí làm việc rất tốt.
Sự việc phát sinh năm đó là ngoài ý muốn, tôi còn cảm thấy rất đáng tiếc.
Lúc trước tôi vì cô ấy còn tự mình đi xin tiền an ủi, nên nhớ rõ, tiền an ủi của cô ấy là 900 đồng.
Ở trong sổ sách của tài vụ vẫn còn ghi lại, có thể tra xét ra được.”Trong lòng Cố Linh trầm xuống.
Cô chỉ biết, Tôn Tú Lan là một kẻ độc ác, vẫn luôn cho rằng, ba mình chỉ là một người hồ đồ mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, người ba này của cô, cũng là một người ba độc ác!.