Sáng hôm sau khi Tống Phất Chi đang đánh răng, nhìn vào gương thấy từ xương quai xanh đến bên cổ trải đầy dấu hôn.
Y thầm mắng một tiếng, đi thay chiếc áo sơ mi cao cổ nhất mà vẫn lộ nửa dấu đỏ ra ngoài.
Thời Chương ở trong bếp làm bữa sáng, Tống Phất Chi nổi quạu đi đến đứng bên cạnh hắn.
"Em dậy rồi à?" Thời Chương múc trứng chiên vào trong bát, tạp dề trên người đã đổi thành họa tiết gấu bông, hắn rất tự nhiên xoay người, hôn nhẹ lên trán Tống Phất Chi.
"Bữa sáng sắp xong rồi."
Trong khoảnh khắc đó bực bội của Tống Phất Chi bay hết.
Thời Chương bưng bát cơm chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Tống Phất Chi chặn bụng ngăn cản.
Tống Phất Chi hơi ngẩng đầu lên, ngón trỏ vạch cổ áo ra, dáng vẻ thẩm phán hỏi tội: "Em mặc áo sơ mi cũng không che được."
Tư thế này quá dụ dỗ.
Chính mình vén cổ áo bày ra dấu vết ám muội, Thời Chương còn hoài nghi có phải y cố tình làm vậy hay không.
Thời Chương nói không ra lời, yết hầu giật giật, điềm tĩnh vòng qua Tống Phất Chi, vẫn đặt bữa sáng lên bàn ăn.
"Đến ăn cơm."
Cổ áo Tống Phất Chi vẫn mở, giọng nói nặng hơn: "Hôm nay em còn phải đến lớp."
Thời Chương bỏ đũa vào tay Tống Phất Chi, dịu dàng nói: "Ăn cơm."
Tống Phất Chi: "Anh đừng có làm rõ như vậy nữa..."
Thời Chương im lặng đặt đũa xuống, đột nhiên kéo Tống Phất Chi vào trong lòng đè lại, tay ấn lên bụng y.
Nửa câu sau kẹt trong cổ họng, cơ thể Tống Phất Chi cứng đờ, ai bị đè như vậy mà không cương.
Y hơi kinh hãi quay đầu lại, lỗ tai đỏ lên.
"Sáng sớm." Ấn đường Thời Chương cau lại, nửa nhẫn nại nửa bất lực, cuối cùng không nhịn được nữa vỗ một chưởng sau eo Tống Phất Chi, giống như đang giáo huấn một đứa trẻ không nghe lời.
"Thầy Tống đừng quậy."
Vì thế thầy Tống không dám hó hé gì nữa.
Ăn xong bữa sáng, Tống Phất Chi im lặng ngồi ở bên cạnh, bảo Thời Chương tìm cho y một cái áo lót cổ cao, có thể che kín cổ.
"Tối hôm qua không chú ý." Thời Chương rũ mắt xuống, tự kiểm điểm: "Sau này anh sẽ chú ý nhiều hơn."
"Em không trách anh." Tống Phất Chi lầu bầu: "Nhưng mà hôm nay em còn phải đi làm, cái kia nhiệt tình quá, bất tiện lắm."
"Anh biết." Thời Chương nhìn y.
Một lát sau, Thời Chương lại dời mắt, chậm rãi nói: "Hôm qua em gọi điện thoại cho bạn lâu quá."
Tống Phất Chi kinh ngạc há miệng.
À, ra đó là lý do.
Hai người ngồi đối diện nhau lặng lẽ ăn bữa sáng, Tống Phất Chi đang ăn đột nhiên khẽ cười ra tiếng.
Thời Chương hỏi em làm sao vậy.
Tống Phất Chi cười lắc đầu, dăm ba câu đổi chủ đề.
Giáo sư đáng yêu quá.
Khoảng thời gian ít ỏi ở nhà vào buổi sáng sớm thật yên bình, Tống Phất Chi vừa tới trường học đã cảm thấy như đang đánh trận, nhìn giờ tự học buổi sáng, thu bài tập, bị giáo viên tìm đổi lớp, bận rộn đến chân không chạm đất.
Một đường bận rộn đến tận xế chiều, Tống Phất Chi mới thở phào một hơi.
Cơm trưa căn tin đã bán hết, Tống Phất Chi đành phải ra ngoài ăn.
Trong khi chờ đợi bữa ăn, Tống Phất Chi mở điện thoại ra, bị tin nhắn thông báo ào ào đập đến hoa cả mắt.
Ngoại trừ một tin nhắn của Lạc Lưu Ly: "Hay là đáp lại một chút?", còn lại tất cả đều đến từ nền tảng video.
Tống Phất Chi hơi hoảng hốt, thiếu chút nữa quên mất chuyện bên này.
Trải qua một ngày một đêm lên men, bình luận dưới video đã thành một mớ hỗn độn, kéo nửa ngày cũng kéo không đến đầu.
Thầy Tống thật sự cảm thấy khó hiểu, tất cả mọi người không cần làm việc không cần đi học sao?
Tùy tiện nhìn một lát, Tống Phất Chi đưa ra kết luận, trên cơ bản vẫn là hai điều đã nói tối qua.
Một là nói y cọ nhiệt Bạch Tuộc, hai là nói y không lộ mặt có lẽ bởi vì bộ dạng không đẹp.
Đều cos các nhân vật Bạch Tuộc đã cos trước đây, điều này Tống Phất Chi hoàn toàn đồng ý, thật ra y có thể hiểu được.
Về phần thứ hai, vấn đề có lộ mặt hay không, thật ra trước đây Tống Phất Chi cũng đã trao đổi với Lạc Lưu Ly.
Ban đầu Tống Phất Chi không muốn lộ mặt bởi vì sợ học sinh nhận ra, Lạc Lưu Ly nói y hãy yên tâm, trang điểm một chút tóc giả một chút, có lẽ không nhận ra. Cho dù có suy đoán, cậu không thừa nhận thì bọn họ cũng không có cách nào xác nhận.
Nhưng Tống Phất Chi vẫn không đồng ý.
Thật ra từ đáy lòng, Tống Phất Chi vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận mới này.
Coser, trời ạ, đối với Tống Phất Chi trước kia mà nói, đây chính là đầu bếp.
Ai có thể ngờ rằng một thực khách thuần túy ăn cơm trắng nhiều năm lại đột nhiên biến thành một đầu bếp nửa vời?
Giấu mặt, lấy tên trong giới là "Fufu", sẽ làm Tống Phất Chi dỡ xuống rất nhiều băn khoăn cùng do dự.
Giống như một tiểu yêu tinh đã ẩn náu trong lòng từ khi còn nhỏ, cuối cùng đã có thể vô tư thoát ra khỏi thân xác "thầy Tống" và làm chuyện mình muốn.
Quả nhiên sức ảnh hưởng của dư luận vẫn rất lớn, chỉ sau một đêm FuFu rớt từ top 5 xuống vị trí thứ 8 trên bảng xếp hạng.
Thật ra Tống Phất Chi không quan tâm đến bảng xếp hạng này, thứ duy nhất hấp dẫn y chỉ có quảng cáo mở màn trong phần thưởng hạng nhất.
Vốn dĩ Tống Phất Chi không định đáp lại, nhưng khi nhìn thấy một số cư dân mạng vẫn tiếp tục lên tiếng thay mình dưới nhiều bình luận, y cảm thấy mình vẫn nên đưa ra lập trường.
Khi đồ ăn được bưng lên, Tống Phất Chi gắp miếng thịt bò, vừa ăn vừa thanh minh đơn giản.
@ FuFu: Chào mọi người, đúng là ba bộ cos gần đây đều được chọn từ trong tác phẩm trước đây của Bạch Tuộc, không chỉ có ba bộ này, mà còn có mấy bộ sau đã được lên kế hoạch. Tôi vẫn luôn thích tác phẩm của Bạch Tuộc, bây giờ tôi muốn đi theo con đường mà Bạch Tuộc đã đi theo cách riêng của tôi. Đi hay ở tùy ý, cảm ơn đã cổ vũ.
Một đoạn văn không kiêu ngạo không siểm nịnh, thoải mái nói rõ ràng.
Tóm lại, tôi đúng là chọn tác phẩm của Bạch Tuộc, về phần tôi có đang cọ nhiệt hay không, trong lòng các vị tự mình cân nhắc.
Tôi cũng nói rõ ràng tác phẩm trong tương lai vẫn là nhân vật Bạch Tuộc đã từng cos, thích xem tiếp thì xem, không thích xem thì đừng xem là được.
Vỏn vẹn một đoạn ngắn, Tống Phất Chi đã nhận rất nhiều phản hồi ngay khi đăng lên.
May mắn Tống Phất Chi tắt thông báo từ lâu, y thoải mái ăn xong một bữa cơm mới mở điện thoại ra xem bình luận.
- Thầy Fu trực tiếp thừa nhận, còn tiết lộ sau này vẫn còn mấy bộ, tôi cũng kính anh hai chữ "đàn ông."
- ĐM! Ngày hôm qua có chị em nào đoán được Fu thật ra là fan của Bạch Tuộc, muốn khôi phục lại tác phẩm của Bạch Tuộc, tiên tri!!
- Ah-ah-ah-ah, anh là fan Bạch Tuộc, em càng phấn khích hơn.
- Fufu rất phù hợp với những nhân vật của Bạch Tuộc nha! Và hoàn toàn không có gì sai khi cos nhân vật của người khác đã cos, được chứ? Tác phẩm gốc có sẵn ở đó là để mọi người tự do cos đấy. Update nhanh lên, tôi muốn xem tác phẩm mới!
Có người ủng hộ thì có người phản đối.
- Ha ha, biến "cọ nhiệt" thành từ dễ nghe thật đấy, "Đi con đường hắn đã đi", ói, nói thẳng cho mọi người cậu vẫn sẽ tiếp tục cọ đi, chiêu trò đáng hổ thẹn.
- Đi khiếu nại với nền tảng đây, tạm biệt.
- Cậu thực sự là fan của Bạch Tuộc sao? E là nhiều năm trước đây cũng ghen tị với tác phẩm và dáng người đẹp của Bạch Tuộc đi. Sau bao nhiêu năm vất vả luyện ra, rốt cục có thể đi cọ nhiệt rồi.
Đọc đến đây Tống Phất Chi mỉm cười, nếu người xem này biết lúc trước y đã làm gì với tác phẩm của Bạch Tuộc, liệu có mắng y xúc phạm thần tượng hay không?
Cả hai phản ứng này đều nằm trong dự liệu của Tống Phất Chi, có người ở lại có người đi.
Dù thế nào đi nữa, những người dẫn dắt nhịp điệu ngày hôm qua đã đạt được mục đích.
Khu bình luận trở nên chướng khí mù mịt, tốc độ tăng trưởng số lượng fan chậm lại đáng kể, rất nhiều người xem mới tới sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra ở khu vực bình luận.
Nhưng trong hai làn ý kiến này, Tống Phất Chi bị một bình luận hấp dẫn tầm mắt, lại nhìn kỹ bình luận phản hồi trong đó, y chậm rãi nhướng mày.
- Ahhhh, bởi vì vẫn là fan cho nên muốn đi con đường mà Bạch Tuộc đã đi qua. Bỗng nhiên tôi cảm động quá, hình như tôi cắn được cái gì rồi ấy QwQ. Có thể nói như vậy được không?
Bản thân bình luận này không tệ, nhưng bình luận trả lời trong đó có một thông tin lớn hơn.
- Bạch Tuộc đã lui giới rồi, cùng lắm coi như đây là mũi tên một chiều. Bà muốn cắn CP thì cứ cắn bình thường đi, đến xem "Dư Ôn" của chúng tôi nè!
*Dư Ôn (hơi ấm còn lại): tên couple của Bạch Tuộc + Ôn Thiên
- Đậu má, CP đã chết đột nhiên bắt đầu tấn công tôi. Huhuhu buồn quá, Bạch Tuộc lui giới rồi, giờ chỉ còn lại một mình Ôn Thiên Thiên nhà chúng ta.
- Ah-ah-ah, Dư Ôn! Ôn Thiên mới là fan lâu năm của Bạch Tuộc, từ khi là một coser nhỏ đã theo chân và được chung khung hình với Bạch Tuộc, đây là theo đuổi idol thành công, đây mới gọi là cảm động chứ!
- Chà, cho nên anh chàng FuFu này đang cố gắng bắt chước Ôn Thiên sao? Tỉnh lại đi Fu đại ca, Bạch Tuộc không xuất hiện nữa đâu, liếm nữa cũng vô dụng.
- Nhưng Bạch Tuộc đã kết hôn rồi. Bàn luận về CP có phải là thiếu tôn trọng không?
- Bạch Tuộc của 3D kết hôn thì có liên quan gì đến Bạch Tuộc của 2D chứ? Tôi muốn cắn thì cắn.
Cái này thú vị nha, Tống Phất Chi sờ sờ cằm.
Thì ra trước đây rất nhiều người cắn CP của Bạch Tuộc, đối phương chính là coser Ôn Thiên, hiện tại đang đứng No.1 trên bảng xếp hạng.
Thực ra Tống Phất Chi có ấn tượng với Ôn Thiên, y cũng nhớ rõ Bạch Tuộc từng hợp tác với cậu ta.
Hai người cùng xuất hiện chung khung hình trong một cuộc thi eSport, cosplay hai nhân vật nam được yêu thích nhất trong trò chơi, đồng thời cũng là cặp nhân vật có nhiều fan CP nhất.
Bạch Tuộc cũng từng bị cư dân mạng cắn CP với các coser khác, nhưng dường như "Dư Ôn" được yêu thích nhiều nhất.
Tống Phất Chi chỉ đơn giản là cảm thấy thú vị, y liếm liếm môi, định nhìn xem Bạch Tuộc và Ôn Thiên sáp nhập CP như thế nào.
Tùy tiện tìm kiếm CP "Dư Ôn" trên Weibo, phổ biến nhất là "Dòng thời gian" do fan CP tổng hợp lại.
Nói ban đầu Ôn Thiên là một coser nhỏ vô danh, nhưng bởi vì thích Bạch Tuộc cho nên mỗi lần Bạch Tuộc ra một tác phẩm mới, cậu sẽ cos nhân vật còn lại của CP chính thức, nếu như không có cặp đôi chính thức, cậu sẽ cos nhân vật sánh đôi phổ biến nhất.
Liên tục theo đuổi hơn hai năm, Ôn Thiên dần dần tích lũy được nhiều người hâm mộ, cư dân mạng cũng dần dần nhìn ra, mỗi tác phẩm cos của cậu đều âm thầm vang vọng Bạch Tuộc, điều này ngay lập tức khơi dậy sự phấn khích trong tâm hồn CP của mọi người..
Tiếng hô hy vọng Bạch Tuộc hợp tác cùng Ôn Thiên càng ngày càng lớn, mọi người đều muốn thấy ước mong của Ôn Thiên trở thành sự thật.
Sau đó có một sự kiện Game Mobile lớn diễn ra, mời được rất nhiều coser có tên tuổi, vừa hay Bạch Tuộc và Ôn Thiên đều được mời đến.
Hai người chỉ có một tấm ảnh đứng chung khung hình với một đám người, nhưng lại khiến vô số cư dân mạng khóc ròng, nói rốt cục ước mong của Ôn Thiên đã trở thành sự thật sau một quãng thời gian dài như vậy, cùng chung khung hình với coser mình thích!
Thật ra chính Tống Phất Chi cũng cảm thấy mắt nhìn của cư dân mạng không tệ chút nào, anh cơ bắp lạnh lùng và người đẹp nhu mì, rất xứng đôi vừa lứa, đứng chung một chỗ rất đẹp mắt.
Bạch Tuộc thật ra còn có nhiều CP khác, nhưng với Ôn Thiên là nổi tiếng nhất.
Người hiện đại cắn CP là vậy đấy, không cần hai người có bất kỳ sự tương tác thực sự nào, chỉ cần có chút tiếp xúc là cư dân mạng có thể cắn ra hoa.
Tống Phất Chi nhìn một chút rồi lướt qua, chuyện vớ vẩn trên mạng đều như gió thoảng mây bay. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là trở về trường học, sau đó đột kích kiểm tra đám nhóc con kia có yên tĩnh nghỉ trưa hay không.
Vài ngày sau, Tống Phất Chi nhận được tin nhắn từ người bạn thiết kế thời trang của Phi Phi, nói trang phục y đặt may đã xong, sẽ nhanh chóng chuyển phát nhanh tới.
Tốc độ này nhanh hơn nhiều so với dự tính của Tống Phất Chi, y liên tục nói cảm ơn và nhắn cho Lạc Lưu Ly trang phục sắp đến rồi.
Bởi vì Tống Phất Chi không tiện nhận hàng ở trường học hay nhà riêng, cho nên y điền địa chỉ nhà Lạc Lưu Ly.
Chuyển phát nhanh tới cũng nhanh hơn Lạc Lưu Ly dự tính.
Vốn cho rằng thứ bảy mới đến, kết quả sáng thứ sáu hàng đã được đưa đến nhà.
Vừa hay hôm đó thợ chụp ảnh và studio đều trống lịch, hơn nữa còn giảm giá, thế là Lạc Lưu Ly hỏi Tống Phất Chi có rảnh cả đêm ra ngoài quay chụp hay không.
Bình thường buổi chiều thứ sáu thầy Tống luôn bề bộn nhiều việc, Lạc Lưu Ly không đợi được hồi âm cũng là bình thường.
Cô nghĩ mặc kệ có chụp hay không, trước tiên mang quần áo đến trường học cho y mặc thử, nếu không vừa còn kịp gửi về ngay cho người ta sửa lại.
Vậy nên Lạc Lưu Ly không đợi Tống Phất Chi trả lời tin nhắn, cô nhét trang phục vào vali, lái xe thẳng đến trường học Tống Phất Chi.
Thử quần áo không mất nhiều thời gian, chỉ cần đợi thầy Tống tan tầm mặc thử là được.
Đã lâu Lạc Lưu Ly không tới gần trường trung học, một mình kéo vali đi dạo cũng thấy rất thích ý, cô mua ly trà sữa, ngồi xuống ghế dài trước cổng trường chờ thầy Tống tan học.
Không đợi lâu lắm, Lạc Lưu Ly nhận được điện thoại của Tống Phất Chi.
"Này, khi nào cậu tan ca?" Lạc Lưu Ly hỏi: "Tôi thấy có vài học sinh đi ra rồi, có phải cậu sắp tan làm rồi không?"
Tốc độ nói của Tống Phất Chi nghe hơi vội: "Bây giờ bồ đã ở cổng trường rồi à?"
Lạc Lưu Ly rũ mắt, chán phèo nghịch lọn tóc: "Đúng vậy, thầy Tống còn bao lâu nữa?"
Lạc Lưu Ly không chú ý tới, khi mình vừa dứt lời, một người đàn ông đứng cách đó không xa lập tức quay đầu nhìn về phía cô.
Tống Phất Chi nói rất nhanh: "Tôi có chút việc gấp bên phía học sinh, tạm thời xử lý không xong. Chắc là tối nay không được. Hay là bồ về trước đi, vất vả cho Lạc điện hạ rồi."
Tống Phất Chi: "Tôi phải nói chuyện với học sinh rất lâu, báo trước rồi đó."
"Biết rồi, được mà." Lạc Lưu Ly đột nhiên nghĩ: "Này, giáo sư Thời tối nay có sắp xếp gì không? Hy vọng chồng cậu tối nay phải làm thí nghiệm cả đêm, ha ha."
—— Như vậy mới có thời gian quay phim.
Đột nhiên, Lạc Lưu Ly cảm thấy một luồng khí lạnh xông đến, cô lơ đãng giương mắt, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang đứng cách đó không xa.
Người đàn ông kia mặc một chiếc áo khoác dài, dáng vẻ nhã nhặn, phong thái nhẹ nhàng, trên tay cầm một bó hoa hướng dương.
Nhưng ánh mắt sau tròng kính của hắn lại rất lạnh, giống như dao mổ lạnh lẽo cắt vào người Lạc Lưu Ly.
Cắt xong Lạc Lưu Ly, lại bắt đầu cắt vali của cô.
Lạc Lưu Ly sửng sốt vài giây, đầu óc dại ra một lúc mới nhận ra.
Trước đây Tống Phất Chi đã cho cô xem ảnh của giáo sư Thời Chương, cũng chính là ảnh chụp cuộc sống đời thường mặt mộc của Bạch Tuộc —— Á đù má nha, người đứng trước mặt này không phải là Bạch Tuộc sao?
Lạc Lưu Ly thiếu chút nữa không kìm được nụ cười trên khóe miệng, trời ạ, thú vị quá xá!
Cô còn chưa kịp báo cáo tình hình với Tống Phất Chi, chợt nghe y vội vàng nói: "Tôi bận rồi, cúp máy trước. Hay là bồ về nhà trước đi."
Tút —— điện thoại bị ngắt kết nối.
Lạc Lưu Ly chậm rãi cất điện thoại di động, thờ ơ vén lọn tóc ra sau tai, mỗi động tác tiện tay đều toát ra vẻ tao nhã.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy giáo sư Thời đã đi tới gần mình.
Lạc Lưu Ly có vẻ hơi nghi hoặc: "Anh là ——?"
Vẻ mặt Thời Chương lạnh lùng đến dọa người, một chữ cũng không nói.
Lạc Lưu Ly mỉm cười: "Tôi tới để đợi một thầy giáo đẹp trai tan làm, còn anh?"
Nhìn người đàn ông trước mặt như sắp bùng nổ.
Một giây trước khi sinh mệnh kết thúc, Lạc Lưu Ly cuối cùng cũng chơi đã, đứng lên, rất lịch sự vươn tay ra cười nói: "Xin lỗi giáo sư Thời, tôi vừa mới đùa thôi, thất lễ rồi ha."
Khí đen cả người Thời Chương vẫn còn xoay quanh, nhưng ánh mắt hắn bối rối trong giây lát.
Lạc Lưu Ly không nhịn được cười, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh và hào phóng: "Tôi tên là La Lập Lãng, là bạn của Tống Phất Chi. Thầy Tống thường xuyên nhắc về anh với tôi, nói kết hôn với anh là một trong những quyết định chính xác nhất mà cậu ấy từng đưa ra."
Thời Chương là người biết phân biệt đúng sai, rất nhanh ý thức được đây chính là người bạn thường xuyên gọi điện thoại cùng Tống Phất Chi.
Thì ra là một người phụ nữ tri thức biết động biết tĩnh, khí chất làm cho người ta thấy thoải mái, rất nhẹ nhàng khoan khoái, không biết vì sao Thời Chương thở phào nhẹ nhõm.
—— Không phải đàn ông, may quá.
Thời Chương đổi hoa sang tay trái, vươn tay phải bắt tay cô một chút.
Hắn cũng không cần tự giới thiệu, ngược lại có hơi kinh ngạc: "Phất Chi thường xuyên nhắc tới tôi?"
"Đúng vậy." Lạc Lưu Ly nhướng mày, ý tứ ám chỉ: "Hầu như ngày nào cũng nhắc tới."
Mỗi ngày đều nghĩ làm sao để chuẩn bị quà, chính là mỗi ngày đều nhắc tới còn gì.
Thời Chương đột nhiên cảm thấy "được yêu mà sợ".
Lạc Lưu Ly nhìn bó hoa trong tay Thời Chương, ánh mắt tràn đầy hài lòng: "Hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy, cậu ấy nói không sai. Tôi yên tâm rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT