Lâm Xuất ở lại New Zealand thêm một khoảng thời gian nữa, cho đến khi cơn gió tản mát hoàn toàn tràn ngập mùi băng tuyết, sau đó cùng Thẩm Phong Lai lên chuyến bay trở về Luân Đôn.
Tống Đường trở lại châu Âu sớm hơn họ một tuần, điều chỉnh công việc theo ý của Lâm Xuất, hủy bỏ nhiều lịch trình ít quan trọng.
Nhưng Lâm Xuất vẫn lãng phí quá nhiều thời gian trước đó, lịch trình đã điều chỉnh vẫn đầy đủ.
Anh sẽ tham gia hai buổi đấu giá âm nhạc từ thiện, phát sóng trực tuyến buổi hòa nhạc cổ điển và chụp poster quảng cáo cho hai sản phẩm làm đại diện.
Nhưng điều đầu tiên anh làm khi trở lại Luân Đôn là đưa Thẩm Phong Lai về nhà mình.
Lúc rời đi là mùa lạnh và ẩm thấp ở London, khi quay trở lại, không khí đã có mùi của cuối xuân và đầu hè, thậm chí cả sông Thames cũng trở nên rất ấm áp.
Lâm Xuất đã nói sơ qua chuyện của mình và Thẩm Phong Lai với người nhà, lúc đó mẹ Lâm bên kia điện thoại sửng sốt rất lâu, hỏi rất nhiều lần mới hiểu ý của con trai mình, cuối cùng bà trách một câu: "Sao hai đứa tiến triển nhanh thế? Mẹ chưa kịp chuẩn bị gì cả."
Lâm Xuất không nói gì.
Vào lúc đó, anh bỗng hơi hoảng hốt, trong đầu bỗng xuất hiện một suy nghĩ.
Có nhanh không? Anh cảm thấy nó không đủ nhanh, nó quá chậm.
Nếu thời gian có thể quay trở lại năm anh mười tám tuổi, anh sẽ không ngây thơ vô tri như thế, không bị thành công bất ngờ làm cho choáng ngợp, như vậy anh sẽ không để Thẩm Phong Lai một mình gánh chịu, lãng phí tám năm vô ích.
Chính vì canh cánh trong lòng chuyện này, cho nên Lâm Xuất mới có một chấp niệm, anh hy vọng mối quan hệ này sẽ được mọi người xung quanh chúc phúc, không bao giờ để lại bất kỳ hối tiếc nào.
Tống Đường lái xe đến sân bay đón bọn họ, điều đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy Lâm Xuất là: "Hình như mập lên nhiều đấy."
"..." Lâm Xuất nghẹn ngào nhìn hắn, "Anh có nói chuyện đàng hoàng được không thế?"
Tống Đường mỉm cười gật đầu với Thẩm Phong Lai xem như chào hỏi, nói với y: "Trước đây thầy Lâm gầy đến suýt mất cả hình dáng, nhưng bây giờ em ấy trông khá hơn nhiều rồi."
Thẩm Phong Lai nói với thái độ tự nhiên: "Vẫn hơi gầy.
Tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc em ấy, cậu không cần phải lo lắng."
"Tôi không lo lắng gì cả." Tống Đường liếc nhìn Lâm Xuất qua gương chiếu hậu, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Bây giờ em ấy đang hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất kỳ ai, hận không thể không nhìn thấy tôi."
Lâm Xuất không buồn để ý đến những lời nói ngây thở như vậy, ngồi trên máy bay khá lâu, anh không muốn cử động, cứ dựa vào vai Thẩm Phong Lai.
Trong khi lái xe, Tống Đường gom nhặt những sự kiện gần đây trong giới nói, Lâm Xuất vẫn nhắm mắt, thỉnh thoảng sẽ hừ một tiếng trả lời.
Mặt khác, Thẩm Phong Lai lại chăm chú lắng nghe, dần dần trở thành Tống Đường và y trò chuyện với nhau.
Nhà của mẹ Lâm và Orsini nằm ở ngoại ô Luận Đôn, khá xa trung tâm, bình thường Lâm Xuất không sống ở đây, Tống Đường cũng đã lâu không tới.
Xe thuận buồm xuôi gió chạy trên con đường rộng rãi, Tống Đường như nghe thấy tiếng "ừm" mơ hồ của Lâm Xuất, vì vậy hắn nhìn qua gương chiếu hậu, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Phong Lai đang ôm đầu Lâm Xuất để anh nằm nghiêng một bên, gối trên đùi mình.
Ánh nắng đầu hè trong trẻo tươi sáng, xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hoàn toàn chiếu vào mặt Lâm Xuất, chiếu rọi lên khuôn mặt dịu dàng hạnh phúc.
Thẩm Phong Lai dùng ngón tay vén mấy sợi tóc dài trên trán Lâm Xuất, sau đó cúi đầu nhìn mặt anh, hai người tự nhiên nắm chặt tay nhau.
Giờ khắc này, ngay cả Tống Đường cũng không nói gì, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Phong Lai ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tống Đường từ gương chiếu hậu, khẽ mỉm cười nói: "Nghe nói khi Tiểu Xuất ở New Zealand, cậu đã rất vả chạy tới chạy lui.
Nếu có cần giúp đỡ cứ nói với tôi, không cần khách sáo."
—— Sức khỏe của bà Macheda không được tốt, bắt đầu chuẩn bị giao tất cả công việc liên quan đến Lâm Xuất cho Tống Đường phụ trách.
Trước khi họ đến Luân Đôn, nhân viên trong studio cá nhân của Lâm Xuất đã bàn giao xong một số công việc đơn giản.
"Đều là công việc, không vất vả.
Tôi chỉ hy vọng thầy Lâm vẫn luôn giữ trạng thái tốt như vậy." Nụ cười Tống Đường ngày càng rõ ràng, "Huống chi, tôi cũng rất thích New Zealand."
-
Tối hôm đó, Lâm Xuất và Thẩm Phong Lai đến nhà Orsini.
Vì lệch múi giờ, Lâm Xuất buồn ngủ suốt cả ngày, ngay cả đồ ăn Trung Quốc mẹ Lâm cố ý chuẩn bị cũng không ăn được mấy miếng, nhưng đến khuya anh lại tỉnh lại, đầu óc tỉnh táo, nằm thế nào cũng không ngủ lại được.
Tiếng hít thở của Thẩm Phong Lai ngay bên tai, Lâm Xuất ngoan ngoãn nằm một lúc, nhịn không được xoay người rúc vào ngực Thẩm Phong Lai.
Kết quả giây tiếp theo Thẩm Phong Lai giơ tay ôm lấy anh.
Lâm Xuất vùi mặt vào cổ Thẩm Phong Lai mỉm cười, "Em biết anh không ngủ."
Thẩm Phong Lai thấp giọng nói, "Sao em biết?"
"Nghe hơi thở và nhịp tim của anh là biết được." Lâm Xuất ghé sát vào tai y nói: "Cho nên sau này anh đừng giấu em chuyện gì hết, em nghe thấy hết cả đấy."
Thẩm Phong Lai hôn lên má anh, "Chịu thôi, anh rất hồi hộp khi gặp người nhà em."
"Họ đều rất thích anh." Lâm Xuất nói, "Đặc biệt là dượng Orsini, dượng có rất nhiều học sinh, nhưng đây là lần đầu tiên em thấy dượng khen ngợi tài năng của một người như thế."
"Cho nên bây giờ không hồi hộp nữa." Thẩm Phong Lai cười, "Bây giờ, có lẽ anh hơi xúc động."
Lâm Xuất chống nửa người lên để nhìn y, cố gắng nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Phong Lai trong bóng tối.
Thẩm Phong Lai nhẹ nhàng vuốt lưng anh, "Sao vậy?"
Lâm Xuất suy nghĩ một chút rồi nói: "Họ là người nhà của em, sau này cũng là người nhà của anh.
Trong lòng em, anh cũng quan trọng như họ.
Anh hiểu không?"
Động tác tay Thẩm Phong Lai dừng lại.
Y chuyển sang tư thế nằm nghiêng, để Lâm Xuất hoàn toàn dựa vào ngực mình, sau đó dán môi mình lên tai và má Lâm Xuất.
Lâm Xuất có thể nhận được cảm xúc của y đang lên xuống, khó bình tĩnh lại.
Hai người không gây ra quá nhiều tiếng động, chỉ hôn sâu nhẹ nhàng trong bóng tối, không ngừng xoa tai đối phương.
Một lúc lâu sau, Lâm Xuất mới nghe thấy Thẩm Phong Lai nhẹ giọng nói: "Ba mẹ anh đã ra đi từ rất sớm, thật ra anh cũng không rành chuyện ở chung với người lớn lắm.
Nếu gia đình em không muốn chấp nhận anh, anh không biết phải làm gì để không làm tổn thương em."
Lúc nói những lời này, giọng điệu của y đã bình tĩnh trở lại, giọng nói bởi vì hạ thấp mà có vẻ rất mềm mại, "Có lẽ cuối cùng anh đành phải giấu em đi, để không ai tìm ra được, để cho sinh mệnh của em trừ anh ra thì không còn ai khác."
Lâm Xuất nghe y nói mà đau lòng, hơi giãy giụa, thoát khỏi vòng ôm của y, đưa tay bật đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.
Anh mượn ánh sáng yếu ớn nhìn vẻ mặt Thẩm Phong Lai, "Sao anh lại nghĩ như vậy? Người nhà của em không ghét anh đâu."
Thẩm Phong Lai nói: "Anh biết, gia đình em rất tốt."
Lâm Xuất khẽ run lên.
"Chỉ là vận may của anh không tốt lắm, giống như cả cuộc đời anh đều dần mất đi từng thứ một." Ánh mắt Thẩm Phong Lai tĩnh lặng như mặt trăng dưới nước, sau đó chậm rãi nói: "Anh sợ sẽ mất em."
Lâm Xuất mím môi, sau đó dùng sức nắm lấy tay y không cho y nói tiếp: "Vận may của em rất tốt, được thế giới công nhận, có em rồi, từ nay về sau anh nhất định sẽ gặp may mắn."
Thẩm Phong Lai vẫn nhìn anh, một lúc lâu sau vẫn không trả lời, chỉ nắm lấy tay anh, hôn lên đầu ngón tay anh như một cử chỉ thành kính.
"Thẩm Phong Lai..." Lâm Xuất gọi tên y, lúc vừa định nói gì đó, lại bị Thẩm Phong Lai cắt ngang.
"Chúng ta kết hôn đi." Thẩm Phong Lai nói.
-.