Chiều hôm đó Lâm Xuất nhận được điện thoại của Tống Đường.
Tống Đường nói với anh, lúc ở Kaikōura hai người bị chụp ảnh, còn bị tài khoản marketing đăng lên mạng xã hội.
Lâm Xuất còn đang đắm chìm trong hạnh phúc tình yêu, bây giờ trong đầu anh toàn là Thẩm Phong Lai, anh chỉ nói một câu "Em biết rồi" thì thôi, không quan tâm nữa.
Dù gì anh và Thẩm Phong Lai đều là nam, bị chụp cũng không sao, cùng lắm thì như bạn bè đi du lịch với nhau.
Huống gì Lâm Xuất là nghệ sĩ âm nhạc, tự do hơn idol diễn viên.
Nhưng phiền phức ở chỗ trong ảnh chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần có hành động thân mật một chút, sẽ bị văn hóa đồng tính thịnh hành ở Châu Âu suy đoán theo hướng mập mờ.
Lâm Xuất vẫn còn vài hợp đồng phát ngôn ở Châu Á, tốt nhất nên tránh mấy vụ scandal như vậy.
Cho nên Tống Đường do dự một lúc, vẫn nhắc nhở Lâm Xuất nên mang khẩu trang đeo kính râm khi đến các thành phố đông đúc, đừng để người khác nhận ra, cuối cùng hắn còn nói với anh, ý của bà Macheda là mọi người đều biết hành trình này, dứt khoát liên hệ với một nhiếp ảnh gia chụp một bộ ảnh, đừng lãng phí cảnh đẹp ở New Zealand.
Lâm Xuất không nói gì, đồng ý.
Thấy anh dễ nói chuyện, làm Tống Đường hơi bất ngờ, hỏi anh: "Tâm trạng tốt à? Hai người đang làm gì vậy?"
Lúc này, Lâm Xuất và Thẩm Phong Lai đã rời khỏi hồ Tekapo, đang trên đường đến Núi Cook.
Thẩm Phong Lai dừng xe bên một con suối nhỏ không biết tên, kê một chiếc bàn trên bãi đất bằng, nấu mì cho Lâm Xuất bằng bếp gas.
Lâm Xuất vốn đang nghiên cứu bản nhạc mà Lâm Hy đưa cho anh trước cây đàn piano, nhưng anh không muốn Tống Đường biết chuyện này, vì thế trả lời mơ hồ: "Chơi ạ, đang ở cùng Thẩm Phong Lai.
Chứ anh nghĩ em đang làm gì."
Tống Đường im lặng một lát, bỗng nói: "Thầy Lâm, em nói thật à?"
Lâm Xuất hơi chột dạ, giả bộ hồ đồ nói: "Gì mà thật với giả, em không hiểu anh đang nói gì."
Tống Đường cười cười, "Tốt nhất là em không hiểu."
Lâm Xuất mắng hắn: "Anh sao vậy? Quái lạ.
Không phải chỉ bộ ảnh thôi à, chụp thì chụp.
Về công việc, có bao giờ em lười biếng đâu."
Tống Đường lập tức nói: "Vậy em về Wellington ngay đi, đến Weta studio thu âm"
Lâm Xuất: "Em không muốn."
Tống Đường nặng nề thở dài một hơi, "Anh muốn em yêu đương, nhưng sao em lại thích đàn ông? Còn muốn giấu anh, em giấu được anh à? Mấy năm làm việc cùng nhau anh chưa từng thấy em đối xử với ai như Thẩm Phong Lai."
Lâm Xuất mím chặt môi không chịu nói.
Tống Đường nói tiếp: "Ngay cả anh ta có là nữ, thì hai người vẫn rất khác biệt.
Mấy chuyện khác chưa nói, quốc gia xa nhất nước Anh là New Zealand, em biết không?"
Sao Lâm Xuất lại không biết được.
Từ London đến Wellington, từ 51 vĩ độ Bắc 0 độ kinh Đông đến 41 vĩ tuyến Nam 175 độ kinh Đông, ngay cả những con số cũng khắc vào trong lòng anh.
Đây gần như là khoảng cách xa nhất trên trái đất, máy bay phải mất ba mươi giờ để vượt qua ranh giới buổi sáng và buổi tối, sau đó băng qua đường xích đạo và vành đai không gió.
Nhưng anh vẫn không thích cách nói này của Tống Đường, "Vậy thì sao? Chẳng lẽ em không mua nổi vé máy bay à?"
"Đây là vấn đề vé máy bay à? Anh chỉ sợ em đau lòng!" Tống Đường cao giọng nói.
Rất nhanh hắn liền phát hiện thái độ của mình không tốt lắm, liền dịu giọng nói: "Thầy Lâm à, em đừng trách anh nói khó nghe.
Chúng ta quen biết nhiều năm, anh biết em yêu âm nhạc đến nhường nào, châu Âu mới là nơi hợp với em.
Em có nhiều người theo đuổi, cần gì phải chọn Thẩm Phong Lai?"
"Sao lại giống nhau được?" Lâm Xuất dứt khoát nói, "Hơn nữa anh sai rồi.
Không phải em chọn anh ấy, mà là em theo đuổi anh ấy, trước đây anh ấy không đồng ý."
Tống Đường: "..."
Lâm Xuất nói tiếp: "Em đã suy nghĩ rất rõ, cũng rất nghiêm túc.
Tống Đường, anh đừng xem em như con nít nữa, cũng đừng nói với anh ấy những thứ không có, em không muốn anh ấy mất lòng tin về em."
Kết quả là đầu bên kia điện thoại nửa ngày vẫn không có tiếng động, đợi một lúc, Lâm Xuất hơi mất kiên nhẫn, nói "Alo?", mới nghe được giọng nói Tống Đường: "Thẩm Phong Lai là trai thẳng à?"
Lâm Xuất bị hắn hỏi làm cho nghẹn lời, "Chắc không phải đâu..."
Tống Đường nghiến răng nghiến lợi: "Thế sao anh ta lại dám không đồng ý? Tại sao lại không đồng ý? Hả?"
Lâm Xuất không nói nên lời, "Anh không hiểu đâu.
Anh im đi."
*
Đợi đến khi Lâm Xuất cúp điện thoại, đã gần mười phút trôi qua.
Anh cũng không còn tâm trạng chơi piano, dứt khoát cất hết bản nhạc, xuống xe đi đến bên người Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai gắp mì vào đĩa dùng một lần, không quay đầu lại, chỉ hỏi anh một câu: "Đàn thế nào?"
Lâm Xuất dừng một chút, mới hiểu y đang hỏi bản nhạc của Lâm Hy, liền lắc đầu, "...!Không tốt lắm."
"Sao vậy?"
"Chessie còn nhỏ, nhưng kỹ năng sáng tác lại rất vững chắc.
Từ trước đến nay con bé đều thích sử dụng hợp âm chủ đề cố định, cơ bản là phong cách trung tính.
Đây là lần đầu tiên con bé viết nhạc pop, em cảm thấy có vấn đề, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu."
Thẩm Phong Lai đặt đĩa trước mặt Lâm Xuất, hỏi: "Giọng nhạc là piano và ghi-ta à?"
Lâm Xuất gật đầu, "Piano đệm đàn ghi-ta vừa đàn vừa hát.
Nhưng phần piano chiếm rất nhiều giai điệu chính, nghe hơi giống một bản concerto.
Em không biết con bé muốn viết gì nữa.
Anh biết sáng tác, anh nghĩ sao?"
"Phần kết nối giữa đoạn AB có vấn đề." Thẩm Phong Lai không khiêm tốn, cười nói: "Hòa âm và giai điệu không phù hợp lắm."
Hòa âm và giai điệu của âm nhạc đại chúng tương đối rời rạc, cùng một hợp âm có thể điều chỉnh theo nhiều hướng khác nhau.
Đối với phần đệm sau, giai điệu thường ngắn, thuận lợi cho người hát lấy hơi.
Không có gì lạ khi cả hai không ăn khớp với nhau một cách liền mạch như âm nhạc cổ điển.
Tuy nhiên, một bản nhạc dù cổ điển, đại chúng, pop hay rock đều là sự thể hiện cảm xúc của nghệ sĩ âm nhạc, chúng liên kết với nhau, và sẽ không thay đổi do phong cách thay đổi.
Lâm Xuất biết tính cách của Thẩm Phong Lai, nếu như không nắm chắc được toàn bộ nhất định sẽ không đưa ra ý kiến, vì thế anh cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
Mì trên bàn nhanh chóng nóng lên, Thẩm Phong Lai dùng nĩa cuộn mì lại, đặt tay trái dưới cằm anh, tay phải đút vào miệng Lâm Xuất rồi nói tiếp: "Giai điệu quả thực rất phổ biến dễ nghe, nhưng nếu phá vỡ bề mặt và lắng nghe nó một cách sâu sắc, thì có thể phát hiện cấu trúc khung vẫn rất gọn gàng, không hổ danh là con gái của ông Orsini...!Ăn ngon không? Em muốn thêm muối không?"
"Rất ngon, anh cũng ăn đi." Lâm Xuất thất thần nhai đồ ăn trong miệng, hỏi tiếp, "Nhưng lúc đàn em thấy liên kết mà ta?"
Thẩm Phong Lai nói: "Ăn xong rồi nghĩ."
Lâm Xuất đáp một tiếng, ngồi xếp bằng trên ghế, nghĩ đi nghĩ lại về bản nhạc.
Thẩm Phong Lai đút anh vài miếng, đột nhiên đến gần anh, nhẹ nhàng dùng môi mút sạch gia vị trên mép Lâm Xuất.
Động tác này làm Lâm Xuất bất ngờ, anh sững sờ tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào mặt Thẩm Phong Lai, nhất thời không nói nên lời.
"Ăn ngon thật." Thẩm Phong Lai gõ bàn ăn, "Ăn xong rồi nghĩ, hoàng tử piano của anh?"
Lâm Xuất nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Phong Lai gần trong gan tất, cảm thấy đầu và má của mình lại bắt đầu nóng lên, bản nhạc hợp âm đều vứt ra sau đầu.
Anh tiến lại gần, nói: "Vậy chúng ta ăn cùng nhau nhé?"
Thẩm Phong Lai hơi cúi đầu nhìn anh, giơ tay vu.ốt ve vành tai anh, "Được."
Trong lòng Lâm Xuất dâng lên cảm giác thỏa mãn sâu sắc, anh chống tay lên bàn, chậm rãi cúi người hôn lên môi Thẩm Phong Lai.
Trước đó, Thẩm Phong Lai đẩy đĩa ra xa một chút, lúc này y vòng tay qua eo Lâm Xuất, ôm anh vào lòng, dùng một tay vuố.t ve sườn mặt anh.
Hơi thở Lâm Xuất dần dần run rẩy, anh nghiêm túc hôn môi với Thẩm Phong Lai, hôn lên quai hàm nhọn hoắt của y, sau đó dùng đầu lưỡi liếm yết hầu đang di chuyển của y.
Thẩm Phong Lai cười, mặc Lâm Xuất thao túng mình, y đặt tay lên lưng anh dùng sức vu.ốt ve.
—— Tống Đường sẽ không hiểu, trong lúc hoảng hốt, Lâm Xuất đã nghĩ như vậy.
Những người theo đuổi đó sao có thể so sánh với Thẩm Phong Lai, trên thế giới này không ai có thể so sánh với Thẩm Phong Lai.
Sống 26 năm, anh mới cảm nhận được cảm giác này trên người Thẩm Phong Lai, chỉ cần anh nhìn thấy y, nghe thấy tên y, chạm vào làn da của y, anh đã không thể kiềm chế được cảm giác xúc động muốn khóc.
Tống Đường không hiểu, và trên thế giới này cũng không có một ai hiểu được.
Về sau Lâm Xuất ôm chặt lấy eo Thẩm Phong Lai, không muốn để lại khoảng cách giữa cơ thể họ.
Hai người cứ như vậy ở bên dòng suối rất lâu, đút thức ăn trong đĩa cho nhau, cho đến khi cả hai đĩa đều cạn sạch mới bằng lòng tách ra.
Thẩm Phong Lai nhìn đôi môi sưng tấy của Lâm Xuất, hỏi anh: "Em có biết vấn đề ở đâu không?"
Vẻ mặt Lâm Xuất đã bình tĩnh trở lại, nhưng trong mắt vẫn còn mê mang, "Vấn đề gì ạ? Ở đâu?"
Thẩm Phong Lai nói: "Anh nói bản nhạc của Chessie."
Lúc này Lâm Xuất mới nhớ tới chính sự, xấu hổ cúi đầu uống một hớp nước, sau đó không cam lòng trừng mắt nhìn Thẩm Phong Lai, "Làm sao em biết được, lúc này em không nghĩ đến bản nhạc nào cả...!Không giống như anh."
Thẩm Phong Lai nói được một nửa, nghe anh nói vậy thì lập tức bật cười thành tiếng, "Rõ ràng là em mãi suy nghĩ không chịu ăn, sao bây giờ lại không muốn nghe?"
"Ai nói em không muốn nghe." Lâm Xuất nhịn không được dùng chân đá chân y, hỏi: "Anh đừng nói nửa vời nữa, mau nói cho em biết đi."
Thẩm Phong Lai trả lời: "Đó là bởi em gái của em đã hình dung em là người biểu diễn piano."
Lâm Xuất rõ ràng hơi sửng sốt, "Ý của anh là sao?"
Thẩm Phong Lai ngồi trên ghế xếp, duỗi đôi chân dài về phía trước và nói: "Rất đơn giản, viết giai điệu của phần piano quá nhiều, ngoại trừ trình độ của một người biểu diễn là em thì ai có thể chơi được? Nên mới tìm đàn ghi-ta để để phù hợp với em?"
Lâm Xuất uống hết nước trong cốc, đặt tách trà lên bàn nhìn y, há miệng không biết nên nói gì.
"Chessie nghe em diễn tấu mà lớn lên, nên đương nhiên có tiêu chuẩn cao đối với phần piano.
Nhưng đối với người soạn nhạc, nhận định một chàng thơ thì không phải chuyện gì tốt." Thẩm Phong Lai cầm lấy bản nhạc, lật tới một trang, nhẹ nhàng nói, "Đây, di chuyển xuống quãng tám, thay đổi âm ba thứ thành âm giai trưởng, nên gần như là vậy."
Lâm Xuất nhìn sườn mặt y, thấy trong đôi mắt cụp xuống có sự tự tin và nghiêm túc, hàm dưới hơi nhếch lên, tương tự như vẻ mặt trong trí nhớ.
Trái tim Lâm Xuất lại đập một cách khó hiểu.
Anh nhịn không được lại dính bên người Thẩm Phong Lai, nói: "Đừng nhìn bản nhạc nữa, anh như vậy làm em muốn ghen."
"Dấm của em gái em mà em cũng ăn à?" Thẩm Phong Lai quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt mang theo ý cười, "Không nhìn bản nhạc...!thì anh nhìn gì?"
"Nhìn em." Lâm Xuất đối mặt với y, giống như lại bị mê hoặc, hỏi y: "Thẩm Phong Lai, em là chàng thơ của anh sao?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Phong Lai không hề biến mất, ngón tay y nhẹ nhàng chạm vào cổ anh.
"Vẫn luôn là em."
-.