Trong xe không bật đèn, Thẩm Phong Lai mở cửa sổ trời trên xe ra, ánh sao đổ xuống như sông, chiếu xuống cây đàn piano, thân đàn phản chiếu ánh sao lấp lánh.
Dòng người ở nhà thờ cách đó không xa vẫn chưa tản đi, tiếng cười nói mơ hồ bị gió đêm đưa đến bên tai.
Lâm Xuất ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn Thẩm Phong Lai, tay trái phóng khoáng lên xuống, chơi một hợp âm uyển chuyển và xinh đẹp trên phím đàn.
Anh nói với Thẩm Phong Lai: "Anh còn chưa nói anh muốn nghe gì đâu đấy."
Thẩm Phong Lai nghiêng người dựa vào xe, nở nụ cười, nói: "Hay là em đoán xem?"
Lâm Xuất giả bộ kinh ngạc nói: "Muốn đoán đố em à?"
"Có làm khó em không?" Thẩm Phong Lai mỉm cười hỏi.
"Khó nói lắm," Lâm Xuất bĩu môi, nói nhỏ: "Em không đoán được tâm tư của anh."
Ánh mắt dịu dàng của Thẩm Phong Lai vẫn dừng trên mặt Lâm Xuất, không biết y đang nghĩ gì, qua một lúc mới lắc đầu, "Từ trước tới đây em chưa từng đoán sai."
Trái tim Lâm Xuất như bị người khác cào một cái, vừa ngứa vừa tê.

Anh có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, lại cảm thấy hô hấp hơi gấp gáp, đành phải cụp mắt xuống nhìn ngón tay mình.
Anh thầm nghĩ, dù là chơi đàn hay đoán khúc, anh vẫn luôn nhường em.

Đó chỉ là cách đánh lừa trẻ con mà thôi —— dòng suy nghĩ đột ngột dừng lại ở đây, rất nhiều cảm xúc tưởng chừng đã bị lãng quên lại xuất hiện, một lúc sau, giai điệu sôi nổi và êm đềm tự nhiên tuôn ra từ đầu ngón tay Lâm Xuất.
Nocturne Chopin, từng nốt nhạc, từng hơi thở, từng đoạn đều như tẩm mật, liên quan đến tình yêu không hề che giấu, và lưu luyến không chút e dè.
Âm luật do Lâm Xuất thể hiện nhẹ nhàng và khắc chế khi chạm vào phím, bàn đạp giữa các nhịp được kéo dài một cách có chủ ý, tiếp tục ngâm xướng tuyệt vời độc đáo của Rubato.

Phần đệm và hòa âm của tay trái đọng lại ở phần dưới, trong khi tay phải thể hiện trọn vẹn sự lãng mạn và ngọt ngào, hai bộ âm có lúc tách rời, có lúc hòa vào nhau, giống như hai người yêu nhau đã chia tay, cách nhau 88 phím trắng đen, và cuối cùng lại ở bên nhau.
Ánh mắt, hô hấp, linh hồn......!Tất cả đều tuy hai mà một.
Trong nháy mắt đó, thời gian như dừng lại, hốc mắt Lâm Xuất nóng lên, muốn rơi nước mắt, nhưng mỗi hơi thở lại vừa nóng rực vừa ngọt ngào.
Toàn bộ ca khúc kết thúc trong âm thanh trang trí tinh tế và mềm mại như sao trên trời.
Hai tay Lâm Xuất vẽ ra vòng cung lớn trên không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống, anh nhắm mắt lại, tiếp nhận kho.ái cảm do âm nhạc mang lại, không nói lời nào.
Thẩm Phong Lai cũng không quấy rầy dư vị của anh, mà đi đến quầy bar bên cạnh rót một ly rượu, chậm rãi uống cho đến khi Lâm Xuất nhìn mình, rồi rót một ly nước, cầm ly đi về phía anh.
Lâm Xuất hỏi y: "Em đoán đúng chưa?"
"Em nói xem?" Thẩm Phong Lai cười nói, "Còn đẹp hơn cả suy nghĩ của anh.

Cây sồi già, bờ kè biển, và những câu thơ của Martin...!Ngay cả xử lí những âm thanh trang trí cuối cùng cũng khiến người ta kinh ngạc."
Lâm Xuất nghe xong thì mỉm cười, con người ai cũng thích nghe những lời hay ý đẹp, mặc dù anh biết Thẩm Phong Lai chỉ đang dỗ dành mình, nhưng Lâm Xuất vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Thẩm Phong Lai nhấn mạnh lại: "Tiểu Xuất, đây là bản Chopin đẹp nhất mà anh từng nghe."
Trái tim Lâm Xuất mềm đi.

Thần kỳ ở chỗ, rõ ràng là ban đêm, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, vẫn có thể thấy rõ sự nghiêm túc và tình cảm không thể che giấu trong mắt đối phương.
Giọng nói Thẩm Phong Lai trầm thấp dễ nghe, y hỏi Lâm Xuất: "Sao em không nói gì?"
Lâm Xuất ngơ ngẩn nhìn y, nói: "Chỉ là bây giờ em đột nhiên cảm thấy rằng anh thực sự ở bên cạnh em."
"Anh vẫn luôn ở bên cạnh em mà." Thẩm Phong Lai cười, chờ thêm một lát, bưng ly nước lên hỏi anh, "Có mệt không? Muốn uống nước không em?"
Lâm Xuất gật đầu, nhưng lại chậm chạp không chịu nhận ly nước trong tay Thẩm Phong Lai, mà ngồi trên ghế piano, trực tiếp nghiêng người muốn uống nước từ tay y.
Thẩm Phong Lai không nói gì, chỉ đưa ly nước tới, giống như muốn đút anh uống.
Nhưng lúc Lâm Xuất mở miệng, Thẩm Phong Lai lại nâng ly lên không cho anh uống.

Lâm Xuất không vui, lại nhích tới muốn uống.

Qua lại như vậy mấy lần, cuối cùng Thẩm Phong Lai cũng cười thành tiếng, rõ ràng là đang trêu chọc anh.
"Em khát, anh mau đút em uống đi." Lâm Xuất nhìn vẻ mặt Thẩm Phong Lai, thế mà cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được dùng đầu lưỡi liếm môi.
Thẩm Phong Lai im lặng, cong một chân quỳ trên ghế piano, cúi đầu nhìn anh, đưa tay vuốt mặt Lâm Xuất, dùng ngón tay cái lau nước trên môi anh.
Khoảng cách giữa họ rất gần, ánh sao chiếu vào bóng dáng của Thẩm Phong Lai, trông dịu dàng đến khó tin.

Sau đó y mỉm cười nâng ly lên uống một ngụm nước.
Giờ phút này, Lâm Xuất không nghĩ gì, anh chỉ ngẩng đầu theo bản năng, chủ động hôn lên mỗi Thẩm Phong Lai.
Dòng nước ngọt ngào ấm áp từ môi Thẩm Phong Lai truyền đến miệng Lâm Xuất theo cách này, rất nhiều nước chảy ra ngoài, trượt xuống khóe miệng và cằm anh, rồi từ cổ chảy xuống cổ áo.
Đúng lúc này, đám người xa xa đột nhiên hoan hô.
Lâm Xuất buông tay.
Đầu anh trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác nhìn dòng người ở nơi xa, vừa vặn nhìn thấy mấy ngôi sao băng xuyên qua bầu trời đêm, nhanh chóng rơi xuống phía chân trời, nở rộ ra màu sắc tuyệt đẹp.
—— Đêm nay còn có mưa sao băng.
"Sao băng." Lâm Xuất nói nhỏ, "Thẩm Phong Lai, anh xem này, có..."
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Phong Lai đã nâng hai má anh lên rồi hôn lần nữa.
Lâm Xuất mở to hai mắt.
Nụ hôn lần này không còn chạm nhẹ môi lưỡi, mà là một nụ hôn nghiêm túc và mạnh mẽ.

Thẩm Phong Lai vuốt nhẹ gáy Lâm Xuất, đẩy anh lên phía trước.

Môi lưỡi, hơi thở hòa quyện vào nhau, ánh mắt Lâm Xuất không thể tập trung, hoàn toàn không khống chế được bản thân, anh chỉ biết ôm chặt lấy cơ thể Thẩm Phong Lai, tham lam hấp thụ mùi hương của y.
Tiếng ồn ào của mọi người, và cả âm thanh khi hai người họ hôn nhau đều rõ ràng bên tai.
Đôi mắt của Lâm Xuất không thể kiểm soát được mà tràn đầy nước mắt, nhưng cơ thể của anh lại ngày càng nóng, như thể bị đốt cháy từ cổ họng đến tận sâu trong cơ thể, khiến miệng anh khô khốc, chút nước ít ỏi này không thể thể làm dịu đi cái nóng, nhưng anh lại cố tình tìm kiếm trên người Thẩm Phong Lai.
"Tiểu Xuất......" Giọng nói Thẩm Phong Lai dính nhớp, chui vào lỗ tai Lâm Xuất, lời nói mơ hồ không rõ, nghe như đang nói gì đó.
Đầu óc Lâm Xuất ùm một tiếng nổ tung, tầm nhìn của anh bị nước mắt làm mờ đi.

Một hạt giống chôn sâu trong lòng cuối cùng cũng xuyên qua mặt đất, những ký ức sâu trong tâm trí chồng chéo lên hình ảnh trước mắt.

Bóng tối, ướt nóng, hai thiếu niên gấp rút thở d.;ốc, cẩn thận hôn nhau.
Và đêm đó, trận mưa sao băng bất tận bên hồ Fogan.
-
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chú thích:
[*] Cây sồi già, bờ kè biển, và những câu thơ của Martin: Câu này nghe có vẻ hơi lộp bộp, nhưng mình đã cố viết ngắn gọn nhất có thể.

Câu này không phải của Thẩm Phong Lai, câu gốc là của fanboy Louis Agtan khen ngợi Nocturne của Chopin:
"Linh hồn này, được tạo thành từ những giấc mơ và tiếng thở dài của trường phái lãng mạn.

Ảo tưởng đầy trời này, giống như những lời bí ẩn của Chadobrion - mặt trăng tình yêu kể cho cây sồi già và bờ kè biển về bí mật lớn sầu muộn.

Những câu thơ mơ mộng của Martin, và cốt truyện bi thảm nhất của cuộc so tài.

Trong Nocturne của Chopin, bao gồm tất cả nhưng điều đó."
-.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play