Phòng nghỉ, Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần đã ngồi chờ nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy hình bóng của Diệp Mộng Vy đâu!
Hoắc Duệ Thần cứ mãi chìm đắm trong suy nghĩ, cứ không ngừng nhớ đến hình bóng lúc nãy của Điệp Mộng.

Anh ta thẩn thờ rất lâu, đến khi cánh cửa phòng được mở ra, Diệp Mộng Vy đi nhanh vào, túm lấy cổ áo của Hoắc Duệ Thần, mạnh tay đấm cho anh ta một phát, khiến Hoắc Vũ vội vàng can ngăn!
_ Vy Vy, làm sao vậy? Sao lại đánh người?
_ Anh hỏi em trai anh đã làm ra loại chuyện gì! Hoắc Duệ Thần, tôi cảnh cáo anh, từ nay về sau còn đến tìm Điệp Mộng, thì đừng trách tại sao tôi lại vô tình.
_ Chị Vy Vy, tôi xin lỗi! Nhất thời không kiềm chế được mà nói lung tung, thành thật xin lỗi!
_ Tôi cần lời xin lỗi này của anh sao? Không kiềm chế được, cũng đâu nhất định phải là Điệp Mộng?

Diệp Mộng Vy khó chịu ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn Hoắc Vũ vẫn không hiểu chuyện gì! Cô cố gắng kiềm chế bản thân, nhỏ giọng nói vấn đề chính:
_ Hoắc Vũ, chuyện của Bảo Bảo, tôi thấy chúng ta nên công khai.
_ Chẳng phải em không đồng ý sao?
_ Tôi sợ Bảo Bảo là người gặp nguy hiểm, với lại, thằng bé biết chữ, sẽ biết được mọi chuyện.

Chúng ta lùi một bước, bảo vệ bảo bối đi!
Hoắc Vũ nhìn Diệp Mộng Vy, anh cảm nhận được thứ tình cảm bảo vệ mãnh liệt từ ánh mắt của cô.

Anh khẽ gật đầu đồng ý, sau đó lại nghe Diệp Mộng Vy nói tiếp:
_ Quan hệ của chúng ta, chỉ là người nuôi dưỡng Bảo Bảo, không có bất cứ mối quan hệ thân mật nào! Mong anh hiểu rõ, chúng ta chỉ là ba mẹ của Bảo Bảo, hai người hai bên bảo vệ thằng bé.
Hoắc Vũ do dự với câu trả lời của mình, đúng là chỉ có quan hệ nuôi dưỡng con cái, nhưng cái anh cần là hàn gắn với Diệp Mộng Vy.

Chỉ vì hiểu lầm và sự uy hiếp, đã khiến tình yêu vốn tưởng chừng rất đẹp, lại bị đứt đoạn.
Hoắc Vũ gật đầu, nhưng lại là cái gật đầu không dứt khoát, vừa mất mát vừa đau nhói.

Diệp Mộng Vy đứng lên, để lại một câu rồi rời đi:
_ Họp báo anh sắp xếp, cứ cho người thông báo cho tôi một tiếng là được!
...
Ba ngày sau, cuộc họp báo được diễn ra, người đến đông như kiến, nhà báo và phóng viên không ngừng chụp ảnh và livestream trên toàn quốc.
Hoắc Vũ đi từ cánh gà ra, nhìn mãi vẫn không thấy sự xuất hiện của Diệp Mộng Vy, khiến anh lo cô sẽ lật kèo, cho anh leo cây.
Hoắc Vũ nhìn Lục Đình Thái, nhỏ giọng hỏi:
_ Vy Vy sao lâu vậy vẫn chưa đến?
_ Hoắc tổng, chúng tôi đang cố gắng liên lạc với cô ấy, nhưng vẫn chưa có kết quả.

Hay là anh chủ trì cuộc họp trước đi!
_ Để xem tình hình trước đã!
Hoắc Vũ đứng nép lại cánh gà, nôn nóng nhìn đồng hồ và hướng ra cửa, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng anh.

Lục Đình Thái đi đến cạnh Hoắc Vũ, nhỏ giọng nhắc nhở:
_ Hoắc tổng, anh ra câu thời gian đi, phụ nữ luôn là người giờ dây thun mà!
_ Được!
Hoắc Vũ đi ra, phóng viên bên dưới không ngừng hỏi chuyện, chen chúc nhau đến nghẹt thở:
_ Hoắc tổng, đã qua ba mươi phút rồi, tại sao cô Diệp vẫn chưa xuất hiện? Có phải cô ấy không muốn nhận con anh không?
_ Hoắc tổng, anh bị cho leo cây rồi sao? Đã lâu vậy rồi, người quan tâm giờ giấc như cô Diệp, hoàn toàn không thể đi trễ như vậy được!
...!Và rất nhiều câu hỏi hóc búa khác, khiến Hoắc Vũ phải lên tiếng bênh vực Diệp Mộng Vy:
_ Chắc không phải cô ấy trễ hay là cho tôi leo cây, tôi hiểu tính cô ấy, nhất định sẽ không như vậy! Mọi người đợi một chút, nhất định người sẽ đến!
_ Hoắc tổng, anh có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi không? Rốt cuộc giữa hai người là mối quan hệ gì? Tại sao có con rồi mà cô Diệp lại chọn cách đi du học?

_ Hoắc tổng, đó có phải là con anh không? Đôi mắt hiếm đó là duy truyền của Hoắc gia, em trai anh cũng có!
Hoắc Vũ chưa từng nghĩ buổi họp báo này lại có nhiều câu hỏi khó đỡ như vậy! Hoắc Duệ Thần và Lục Đình Thái đứng bên trong không ngừng cảm thấy khó chịu, khi không thể liên lạc được với Diệp Mộng Vy.
Hoắc Vũ cố gắng câu thời gian, trả lời qua loa những câu hỏi của phóng viên.

Nỗi lo trong lòng càng lúc càng dâng cao, khiến anh khó có thể tập trung được!
Bụp.
Cánh cửa phòng hội trường bất ngờ bị mở tung, tất cả đều hướng mắt nhìn.

Diệp Mộng Vy ôm Diệp Hoắc Ảnh Quân đi vào, nhìn cô chẳng khác nào vừa đi đánh trận về! Mặt bầm tím, chiếc váy trên người cũng bị rách, từ màu trắng chuyển sang màu nâu nhuộm chút đỏ của máu.
Hoắc Vũ vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đã vội vàng chạy đến đỡ lấy Diệp Mộng Vy, lo lắng không ngừng hỏi:
_ Vy Vy, có chuyện gì vậy? Sao em lại thành ra thế này?

_ Tác phẩm của mẹ anh đấy! Là tác phẩm đắt giá của mẹ anh đấy!
Diệp Mộng Vy tức đến đỏ mặt, đưa Diệp Hoắc Ảnh Quân cho Hoắc Vũ bế, còn mình lê thân xác đầy vết thương đi lên bục.

Bên dưới im lặng chờ tin mới.
Diệp Mộng Vy cầm lấy micro, lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, dõng dạc nói:
_ Tôi là Diệp Mộng Vy, vốn dĩ tôi đã đến từ hai tiếng trước, nhưng vì con trai tôi, tôi phải nán lại cái nơi mà bốn năm qua tôi chưa từng muốn đến thêm một lần nào nữa! Diệp Hoắc Ảnh Quân, con trai của Diệp Mộng Vy và Hoắc Vũ, cũng chính là đích tử của Hoắc gia.

Chuyện này tôi không chối bỏ, nhưng muốn con tôi nhận tổ quy tông của Hoắc gia, thì tôi không muốn, kể cả nhận Lâm Chi Ái là bà nội.
Diệp Mộng Vy mệt mỏi ngừng một lúc, sau đó nói tiếp:
_ Tôi xuất hiện với bộ dạng như thế này, cũng chính là do Lâm Chi Ái tặng cho.

Bà ta bốn năm trước ngăn cản tôi và Hoắc Vũ, sau khi sang Mỹ tôi mới biết bản thân đang mang thai.

Sau khi trở lại, bà ta còn muốn bắt con tôi phải gọi người phụ nữ khác là mẹ.

Cách đây vài tiếng, chính bà ta đã bắt cóc thằng bé, muốn chia cắt tôi và nó.

Tôi, Diệp Mộng Vy đứng ở đây, muốn tất cả làm chứng, tôi và Lâm Chi Ái không có bất cứ mối quan hệ nào! Trước đây không, hiện tại không, tương lai lại càng không! Cảm ơn mọi người đã đến đây, họp báo kết thúc được...
_ Vy Vy...
_ Mẹ ơi...!
Diệp Mộng Vy mệt đến ngất đi, cả người ngã xuống sân khấu, khiến tất cả lo lắng cho an nguy của cô.
...
Diệp Mộng Vy được đưa đến bệnh viện, tình trạng hôn mê sâu của cô khiến tất cả đều lo lắng đến đứng ngồi không yên.

Hoắc Vũ im lặng ngồi một góc, vẻ mặt khát máu của anh đúng là khiến người khác phải sợ hãi.

Hoắc Duệ Thần cũng hiểu được, một khi chạm đến giới hạn của Hoắc Vũ, cho dù có là ai cũng sẽ nhận cái kết đắng.
Bộp, bộp, bộp...
Tiếng bước chân chạy nhanh trên hành lang, một lúc liền hiện ra sau cua rẽ, khiến Hoắc Duệ Thần phải trốn tránh, sợ sẽ bị ghét ra mặt.
Điệp Mộng đi nhanh đến cạnh Diệp Hoắc Ảnh Quân, lo lắng hỏi:
_ Bảo Bảo, con không sao chứ? Mau lên, chúng ta đi tìm bác sĩ!
_ Dì Điệp, con không sao?
_ Ngoan, mau đi tìm bác sĩ!
Hoắc Vũ lúc này mới có động tĩnh, đứng lên kéo Diệp Hoắc Ảnh Quân lại, khó hiểu hỏi Điệp Mộng:
_ Tại sao phải đi tìm bác sĩ?
_ Bảo Bảo có triệu chứng sẽ bị tự kỷ, do có khả năng đặc biệt.

Nếu như để nó nhớ những cảnh ở Hoắc gia, bệnh sẽ càng nặng.
_ Khả năng đặc biệt? Nó là gì?
_ Thông thường trẻ sẽ rất ít có khả năng nhớ nhanh, thuộc lòng nhiều thứ khác nhau, đọc chữ số quá sớm.

Chị Vy Vy cứ tưởng Bảo Bảo thông minh do di truyền, nhưng khi tra trên mạng mới biết, đây là một trong những nguyên nhân gây tự kỷ.
Hoắc Vũ cũng rất khó tin, nhưng một đứa trẻ ba tuổi lại có những khả năng đó là không nằm ngoài dự đoán.

Anh lo lắng muốn bế Diệp Hoắc Ảnh Quân đi gặp bác sĩ, nhưng lại nhớ đến Diệp Mộng Vy còn trong phòng cấp cứu nên đành nhờ Điệp Mộng đưa đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play