Lâm Chi Ái nhàn nhã xem báo, không ngạc nhiên cũng không tức giận, nhưng nó khiến bà ta cảm thấy thích thú.

Quản gia nhìn Diệp Hoắc Ảnh Quân trên tivi, một lúc liền nhếch mép nói:
_ Chi Ái, đây chẳng phải là cháu nội đích tôn của em sao? Nhìn nó không khác gì Hoắc Vũ lúc nhỏ.
_ Phải, đã là cháu nội của Hoắc gia, thì không được để lưu lạc bên ngoài.

Tìm cơ hội đưa thằng bé về đây, em muốn nó nhận tổ quy tông.
_ Được, anh sẽ sắp xếp thỏa đáng, sẽ không làm em phải thất vọng.
Lâm Chi Ái mỉm cười, tiếp tục uống trà và hóng chuyện.
...
Tĩnh Vụ bây giờ thật sự không thể giấu đi nỗi lo sợ của mình.

Bà giống Diệp Mộng Vy, lo sợ Lâm Chi Ái sẽ đưa Diệp Hoắc Ảnh Quân đi, khi đó mọi chuyện càng rối hơn.
Tĩnh Vụ nhìn Diệp Hoắc Ảnh Quân đang chăm chú vào điện thoại, chương trình dạy kèm cho trẻ dưới năm tuổi luôn là đề tài Diệp Mộng Vy muốn cậu phải học.

Bà đưa tay cầm lấy điện thoại, mỉm cười một cái rồi cất tiếng:
_ Bảo Bảo, con thấy ba con có tốt không? Giả sử như...
_ Bà ngoại, ba con rất tốt, ba rất muốn ở cạnh mẹ và con nữa! Bà ơi, sao hai người họ lại không ở bên nhau nữa?
_ Chuyện này...

Tĩnh Vụ không muốn gieo rắc vào đầu đứa trẻ ba này quá nhiều chuyện, nhưng cậu cần phải biết, nếu không Lâm Chi Ái sẽ dụ dỗ thằng bé bằng những lời nói ngọt ngào.

Bà xoa đầu Diệp Hoắc Ảnh Quân, nghiêm túc bảo:
_ Thật ra, chính bà nội của con đã ngăn cản ba mẹ con.

Khi đó mẹ con cũng không biết bản thân đang mang thai, khi rời đi cũng chẳng dám từ biệt ba con.

Bà nội con là người giàu có, luôn sống vì bản thân mình, ngoài ra còn dùng tính mạng của ba con để uy hiếp mẹ con, nếu không bây giờ con đã có gia đình trọn vẹn rồi!
_ Bà ngoại, vậy con bị đưa lên tivi, bà ta nhất định sẽ đưa con đi, có đúng không?
_ Phải.

Nhưng sao con biết mình bị đưa lên tivi, bà đâu có cho con xem?
_ Điện thoại con cứ reo liên tục, hình ảnh của con và ba mẹ cũng xuất hiện đầy trên đó!
Tĩnh Vụ thở dài, hoá ra cho dù giấu đến đâu cũng chẳng qua nổi Diệp Hoắc Ảnh Quân.

Bà đưa tay ôm cậu vào lòng, giọng không giấu được sự lo lắng:
_ Bảo Bảo, chỉ mong mẹ con không gặp chuyện gì!
_ Bà đừng lo, mẹ và ba sẽ có thể vượt qua mà!
Tĩnh Vụ để ý, trong câu nói của Diệp Hoắc Ảnh Quân luôn kèm theo Hoắc Vũ, cứ như không thể quên đi được! Bà cũng có thể hiểu, một đứa trẻ luôn cần có cả ba lẫn mẹ, sự thiếu thốn từ một phía luôn là nỗi ám ảnh khó tả.
...
_ A đau, anh đừng dẫm lên chân em.
_ Anh xin lỗi, nhưng tại sao chúng ta phải đi theo dõi cô ta? Không thể gặp trực tiếp sao?
_ Anh không biết đấy thôi, cô ta chính là một tiểu thư kiêu ngạo, luôn sống ở trên mây không đấy!

_ Còn có người như vậy nữa sao?
Hoắc Duệ Thần ngồi xuống ghế, ánh mắt dõi theo bước chân của Lưu Tư Dao, người được chọn sẽ là vợ tương lai của anh ta.

Một tiểu thư kiêu ngạo, từ nhỏ được nuông chiều thành thói, ra ngoài luôn có người theo sau hầu hạ, khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác!
Lưu Tư Dao năm nay đã hai lăm tuổi, nhưng công thì ngoài hằng ngày ăn chơi rồi shopping thì chẳng biết làm gì! Bằng đại học thiết kế thời trang cũng chỉ treo trên tường, chẳng giúp ích được gì!
Liên Dạ Nguyệt nhìn Lưu Tư Dao đi vào trung tâm thương mại liền nhanh tay kéo Hoắc Duệ Thần theo sau.

Cả hai ngang nhiên đi vào, với tư cách là khách đến mua.

Lưu Tư Dao nhìn quanh một lượt, thấy chẳng có gì để bản thân có thể vung tiền, cô ta liền đi lên lầu một, hướng chỗ bán đá quý mà đi đến!

Liên Dạ Nguyệt nhìn nơi xa hoa trước mắt, nhất thời nảy ra một ý định, nụ cười nguy hiểm trên môi khiến Hoắc Duệ Thần cảm thấy sợ hãi.

Cô ta đưa tay kéo anh ta lại, nhỏ giọng nói:
_ Duệ Thần, cô vợ này chắc là biết dung mạo thật của anh nhở? Vậy anh dùng mỹ nam kế để kéo cô ta về phe của mình đi!
_ Tại sao lại là anh? Em và cô ta đều là phụ nữ, sẽ dễ nói chuyện hơn anh.
_ Không muốn, anh muốn lấy cô ta đúng không? Vậy em tác hợp cho hai người, đừng có mà cầu xin em.
Hoắc Duệ Thần kinh ngạc khi thấy Liên Dạ Nguyệt muốn rời đi, anh ta kéo tay cô ta lại, chấp tay cầu xin:

_ Nguyệt Nguyệt, anh sai rồi, em đi như vậy anh biết làm sao?

_ Biết sai rồi sao? Hừ, anh hẹn gặp cô ta ở chỗ ít người một chút, chúng ta cùng gặp mặt.
_ Được, đúng là chỉ có em mới đối xử với anh như vậy thôi!
Reng, reng, reng...
Tiếng chuông điện thoại của Hoắc Duệ Thần bất ngờ vang lên, anh ta vội vàng lấy ra xem, hai chữ anh hai hiện lên khiến anh có chút khó hiểu, tay ấn nghe, miệng vội vàng hỏi:
_ Anh hai, có chuyện gì sao?
_ Vy Vy thế nào rồi?
_ Ủa anh, em có giữ chị ấy trong túi đâu? Anh muốn hỏi thăm người ta thì gọi điện hoặc nhắn tin đi!
Hoắc Duệ Thần không thấy Hoắc Vũ trả lời, anh ta mệt mỏi thở dài, vội nói:
_ Được rồi, em gọi hỏi Điệp Mộng, sau đó sẽ nói với anh.
_ Được.
Hoắc Duệ Thần cúp máy, sau đó tìm số máy của Điệp Mộng, Liên Dạ Nguyệt ngước nhìn, nhỏ giọng nói:
_ Em đi vệ sinh, anh ở đây nha!
_ Được!
Hoắc Duệ Thần gọi cho Điệp Mộng, rất nhanh đầu dây bên kia đã nhấc máy, giọng nói ngọt ngào vang lên khiến anh ta có chút không quen:
_ Alo, tiểu thiếu gia gọi tôi có chuyện gì sao?
_ À...!tôi muốn hỏi thăm chị Vy Vy.
_ Vậy anh không gọi chị ấy? Tôi vừa về chị ấy liền đuổi tôi đi nữa rồi!

_ Tại sao? Cô bị đuổi việc rồi sao?
Điệp Mộng bật cười, không nghĩ đầu óc của Hoắc Duệ Thần lại có thể nghĩ ra những thứ như vậy! Cô ta lắc lắc đầu, vội đáp:
_ Không phải, chị ấy đuổi tôi về nhà mẹ, cũng khá gần nên muốn tôi ở lại đó chơi vài hôm.

Phải rồi, chị ấy không sao, Bảo Bảo ở nhà ngoại cũng rất an toàn, bảo anh của anh đừng lo.
_ Sao cô biết anh hai tôi muốn hỏi?
_ Chứ anh không nghĩ cũng biết chị ấy không sao rồi! Vậy tôi...nè, các người muốn làm gì?
_ Chuyện gì vậy? Điệp Mộng, có chuyện gì vậy?
_ Tôi...a...
Một chữ và tiếng la vang lên rồi ngắt ngang, đường dây liên lạc cũng không còn, càng khiến Hoắc Duệ Thần lo là tiếng hét chói tai khi điện thoại bị ngắt ngang.

Anh ta chạy đi, vừa hay chạm mặt với Liên Dạ Nguyệt, cô ta thắc mắc kéo anh ta lại, hỏi:
_ Duệ Thần, anh đi đâu vậy?
_ Nguyệt Nguyệt, anh có chút chuyện cần giải quyết, em về một mình nha!
_ Dạ, em về một mình được!
Liên Dạ Nguyệt nhíu mày khó hiểu, lần đầu tiên thấy Hoắc Duệ Thần trở nên sốt sắng như vậy! Cô ta thở dài, mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm, nhưng lại chợt nhớ ra Lưu Tư Dao vẫn còn ở đây, nếu như cô ta đến gặp Lâm Chi Ái thì lôi kéo kiểu gì?
Liên Dạ Nguyệt giận mà nói không được, hết nhìn xuống tầng trệt rồi nhìn Lưu Tư Dao, kiềm nén cơn giận mà lên tiếng:
_ Vậy đây là cục nợ truyền kiếp của mình hay sao ta? Hết giải quyết chuyện cho ông anh, bây giờ đến ông em cũng bỏ mình mà đi! Cái gì cũng đến tay mình, để xem mình tự tay thu phục cái con yêu nghiệt này! Hoắc Duệ Thần, anh đợi đó cho em, em mà làm được thì anh chết chắc! Hừ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play