Dương Nhược Hy quay trở lại phòng bệnh với đôi mắt sưng húp lên vì khóc.
Cô không muốn Lâm Tịnh Y nhìn thấy cô trong bộ dạng này, nhưng cũng chẳng có cách nào dấu chúng đi.
Lâm Tịnh Y nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ ấy, liền hỏi han cô.
- “Dương Nhược Hy, mắt cô sao vậy.”
- “Không…không có gì, chỉ là tôi vừa gọi điện cho mẹ. Tôi nhớ bà ấy quá thôi…”
Cảm thấy sự buồn bã in hằn lên khuôn mặt cô, Lâm Tịnh Y cũng đau lòng mà an ủi.
- “Nếu cô nhớ bà ấy, cô có thể đến thăm bà ấy mà?”
- “Nhưng…mẹ của tôi đang ở thành phố khác chữa bệnh. Vả lại công việc của tôi cũng không cho phép
nên….”
- “Sợ cái gì chứ. Hạ Dực chiều cô như vậy mà, anh ấy nhất định sẽ đồng ý cho cô gặp mẹ thôi.”
Nghe Lâm Tịnh Y nói rằng Hạ Dực “chiều” cô, khuôn mặt Dương Nhược Hy bất giác đỏ bừng.
Dĩ nhiên Lâm Tịnh Y đã nhận ra được điều ấy, cô lại cảm thấy khoái chí khi chọc ghẹo Dương Nhược Hy như vậy:
- “Dù sao tôi đã rút lui, cô còn chần chờ gì nữa. Nếu cô thích Hạ Dực thì cứ xông lên đi. Cô không muốn bản thân mình sẽ bỏ lỡ anh ấy đúng chứ?”
Nghe được lời đó của cô, Dương Nhược Hy chỉ biết ngao ngán đáp lại: “Phải! Tôi thích anh ấy lắm….và anh ấy cũng thích tôi.”
- “Vậy còn chờ gì, cô thừa thắng xông lên đi.”
- “Không được đâu….Tôi và anh ấy khác nhau một trời một vực như thế kia mà…”
- “Tình yêu dễ dàng bị ngăn cản bởi vật chất đến vậy à? Cô yêu anh ấy ở con tim, chứ không phải vì đồng tiền. Đừng quá so bì gia cảnh của cả hai mà không dám tiến tới. Sau này cô sẽ hối hận đó.”
Dương Nhược Hy dường như có thêm tự tin hơn.
Liệu cô ở bên Hạ Dực là hoàn toàn ổn chứ?
Những lời suy nghĩ ấy của cô bỗng bị cắt ngang khi có một vị khách ghé đến phòng bệnh.
Đó là Hạ Dực.
Nhìn thấy anh, đôi mắt cô sáng rỡ.
Nhưng cô lại chỉ dám lùi lại sau anh, không dám để anh nhìn thấy đôi mắt si tình ấy.
Hạ Dực cảm nhận được cô gái nhỏ kia đang cố thụt lùi lại, vì vậy liền với tay ra nắm lấy cổ tay cô.
Anh kéo cô sát lại người mình, ngắm nhìn gương mặt nhỏ kia đang e thẹn mà bừng đỏ.
Hương thơm dịu nhẹ trên người cô lại một lần nữa khiến anh mê đắm.
Mải đắm chìm trong khoảng ngọt mà hai người tự tạo ra, họ lại quên mất rằng đang có Lâm Tịnh Y ở đó.
- “Hai người làm gì vậy hả?”
Giọng của Lâm Tịnh Y có chút khàn đặc và mệt mỏi.
Hạ Dực nghĩ rằng Lâm Tịnh Y cảm thấy ghen tuông khi anh và Dương Nhược Hy làm như vậy.
Anh đi đến cạnh giường bệnh, ôn nhu nhìn Lâm Tịnh Y với cảm giác tội lỗi.
- “Tịnh Y, anh thật sự xin lỗi. Anh biết anh quả là quá tồi tệ khi đã đối xử với em như thế này. Quả thật, anh đã từng rất yêu em, nhưng khi gặp Dương Nhược Hy, tình cảm ấy của anh đã phai nhạt thật rồi. Anh dần mất thiện cảm với em, không còn muốn ôm em như anh đã từng ao ước. Chắc có lẽ chúng ta cũng nên giải thoát cho nhau rồi. Anh không muốn chạy theo một thứ tình cảm mà mình vốn không có. Xin lỗi em nhiều.”
Nghe được tâm tư này, Lâm Tịnh Y cũng có chút lay động.
- “Hạ Dực, em biết điều này. Vả lại sẽ rất sốc khi anh phải nghe những lời em sắp nói.”
- “….”
- “Anh cảm thấy không có chút thân mật nào khi ở gần em là điều đương nhiên. Vì em đâu phải là cô gái đó.”
- “Là…là sao?”
- “Tất cả đều là giả thôi. Chỉ vì muốn chia rẽ anh và Dương Nhược Hy, nên em và một người khác đã lên kế hoạch này. Sẽ rất tàn nhẫn đối với anh nhưng đó là điều mà em không thể cưỡng lại được. Mục đích khi ấy ở trước mặt em là quá lớn, nó khiến em mất đi tâm trí thật rồi. Xin lỗi anh….xin lỗi….”
Lâm Tịnh Y bật khóc.
Cô cảm thấy tội lỗi hơn cả khi sự thật được phơi bày.
Chỉ vì để thoả mãn được một cuộc hôn nhân mà cô lại đánh liều chấp nhận lời đề nghị ngu xuẩn ấy.
Điên thật…
Điên thật rồi….
Hạ Dực nghe đến đây cũng cứng đờ.
Anh chưa lường được chuyện ngày xảy ra.
Lâm Tịnh Y thật sự không phải là cô gái năm đó sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT