Lâm Tịnh Y bước đến, đối chất với nhân viên một lần nữa.
- “Cô à, cô cứ cho chúng tôi vào đi. Bằng không cô cứ nói tên của chúng tôi ra, sếp của cô sẽ tự biết thôi.”
- “Thành thật xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi. Mong cô thông cảm. Hoặc nếu hai cô nói có quen với tổng giám đốc, vậy hai cô gọi điện thoại cho anh ấy đi.”
Dương Nhược Hy nghe cũng có lý, liền lấy máy ra gọi điện cho Hạ Dực.
Nhưng cô gọi rất nhiều cuộc, cuộc nào cũng là “thuê bao”.
Căn bản không thể liên lạc được.
Nhân viên lễ tân dần mất kiên nhẫn, giọng nói có chút cọc cằn.
- “Vậy hai cô đây không quen biết gì với tổng giám đốc phải không? Phiền hai cô đi cho.”
Những người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán, khiến cho Lâm Tịnh Y cảm thấy khó chịu.
- “Phiền cô tiếp tân đây nói với cấp trên rằng có Hạ thiếu phu nhân đang ở đây!”
Ai nấy cũng đều mắt chữ A, mồm chữ O.
Họ chưa từng nghe rằng tổng giám đốc Hạ hẹn hò hay kết hôn.
Cô nhân viên nghe xong cũng điêu đứng.
Nếu một trong hai người họ thật sự là thiếu phu nhân của Hạ gia thật, cô ta sẽ mất việc như chơi.
- “D…dạ tôi…tôi báo ngay.”
Nhân viên vừa nhấc điện thoại lên, Dương Minh đã từ thang máy bước ra.
Nhận thấy Lâm Tịnh Y và Dương Nhược Hy đứng ở đó, theo phép lịch sự anh liền qua đó chào hỏi.
- “Woaa, Hạ thiếu phu nhân đây sao?”
Vừa nói, anh vừa đặt tay lên vai Dương Nhược Hy.
Ban đầu anh chỉ có ý định trêu đùa cô một chút, nhưng ai ngờ lại khiến cho cô nhân viên bên cạnh tái mặt.
Cô ta ấp úng: “Dương…Dương thiếu gia à, hai vị tiểu thư này muốn gặp tổng giám đốc, phiền anh…dắt hai cô ấy lên đó được không?”
- “Ồ vậy sao? Vậy hai quý cô đi theo tôi nhé.”
Lâm Tịnh Y khi nãy vẫn hớn hở trò chuyện, vậy mà bây giờ lại thẹn thùng đến lạ.
Bỗng dưng Dương Minh xuất hiện đột ngột như thế, khiến cô có chút bối rối.
Mặc dù cô đã biết rằng Dương Minh sẽ đến đây, nên mới nằng nặc đòi đi như vậy.
- “Anh…anh Dương Minh, anh cũng đến đây à?”
Nghe thấy giọng của Lâm Tịnh Y phát ra từ phía sau, anh cũng xoay người lại.
- “Yah, quý cô có muốn tôi tới đây không?”
Lâm Tịnh Y thẹn đến đỏ cả mặt.
Anh cứ thả thính như vậy, cô đớp đến no thính mất thôi.
Suốt từ lúc từ dưới sảnh lên đến phòng của tổng giám đốc, Dương Nhược Hy và Dương Minh liên miệng chuyện trò với nhau.
Chỉ có Lâm Tịnh Y là im lặng.
Cô im lặng vì sợ, sợ rằng nếu có lỡ miệng sẽ khiến Dương Minh ghét cô.
Nhưng cô ở phía sau, cứ lặng lẽ nhìn theo anh.
Cô để ý ánh mắt của anh, để ý nụ cười, thậm chí cô còn để ý cả giọng nói.
Cô si mê anh từ ngay lần đầu gặp mặt.
Từ trước đến giờ, cô chưa yêu ai hết.
Có thể nói, Dương Minh chính là mối tình đầu của cô…một mối tình đơn phương da diết.
…
Cuối cùng, thang máy cũng dừng lại ở tầng 28.
Dương Nhược Hy nhìn thấy Hạ Dực ở phía cuối hành lang.
Cô vẫy tay chưa kịp gọi, thì đã thấy rất nhiều trợ lý và nhân viên bao vây anh.
- “Tổng giám đốc, đây là danh sách thu chi tháng này.”
- “Tổng giám đốc, đây là bản kế hoạch, mời sếp xem qua.”
- “….”
Thấy Hạ Dực tất bật như thế, cô cũng chẳng đành làm phiền anh.
Dương Minh nhìn thấu suy nghĩ của Dương Nhược Hy, anh liền bước lên.
- “Cậu ấy là vậy đấy, bận rộn không ai bằng. Chắc cũng vì sản nghiệp khổng lồ của gia đình cậu ta, nên mới phải cố gắng đến như vậy.”
Dương Nhược Hy gật đầu, thì ra anh ấy lại bận rộn đến như thế.
Không biết rằng khi trước, anh có ăn uống điều độ không?
Lâm Tịnh Y nghe thấy Dương Minh nói về Hạ Dực, cô cũng sốt sắng.
- “Vậy còn anh Dương Minh thì sao? Anh cũng bận như vậy chứ?”
Lâm Tịnh Y sợ rằng anh cũng bận rộn giống như Hạ Dực, sẽ chẳng còn thời gian chăm sóc bản thân.
Nhưng Dương Minh lại hiểu sai ý cô, anh tưởng rằng cô đang chế nhạo mình chỉ là một tên công tử bột chỉ biết ăn rồi phá.
- “Ôi, tôi sao mà giỏi giang như Hạ Dực của cô được. Tôi chỉ biết ăn chơi lêu lổng, còn cậu ấy thì chỉ biết làm việc. Tôi có phấn đấu ngàn kiếp chắc cũng chẳng bằng được Hạ Dực của cô.”
Lâm Tịnh Y cảm thấy khó hiểu.
Tại sao anh cứ phải nhấn mạnh từ “Hạ Dực của cô” đến như vậy.
Hay là…anh hiểu sai ý của cô rồi.
Chưa kịp giải thích lại, anh đã xoay lưng đi mất.
Vậy là kế hoạch đến đây để gặp anh đã tiêu rồi.
…
Quả thật, Dương Minh là người sẽ kế thừa gia sản của Dương gia, nhưng anh lại chẳng biết gì về kinh doanh cả.
Anh cũng giống như Hạ Dực, là cháu đích tôn.
Là người khi sinh ra đã nắm trong tay khối gia sản bạc tỷ, kế thừa chuỗi công ty của gia tộc.
Nhưng trái với người bạn thân của mình, Hạ Dực luôn cố gắng phấn đấu để có thể kế thừa tài sản, còn Dương Minh anh lại phấn đấu để không phải nối nghiệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT