Mưa bão đã tan, bầu trời lại trở về với màu xanh thăm thẳm vốn có.
Tối thứ sáu Mai Linh ngồi xếp đồ chuẩn bị về nhà, người đàn ông to xác nằm bên cạnh lại như con mèo bám người dính chặt lấy cô.
-"Em đi mấy ngày ?"
Hắn gác đầu lên đùi cô, xoay xoay mấy cái cúc đính trên balo chán nản hỏi.
-"Bốn ngày, sáng thứ tư em lên sớm, chiều em còn có tiết ở trường mà".
Cô cười dịu dàng, dọn vài món đồ cá nhân cần thiết vào balo, thật ra mỹ phẩm hay kem dưỡng đắt tiền gì đó cô cũng có, Hoàng Phong mua cho cô rất nhiều thế nhưng chẳng mấy khi sử dụng đến, chỉ có kem chống nắng, sữa rửa mặt và nước tẩy trang là hay dùng nên cần mang theo.
Hắn nghe xong nằm vật ra giường như hình chữ đại, thở ra mấy hơi nặng nề. Thấy vậy Mai Linh nằm xuống bên cạnh, tay chân cô vắt vẻo lên người hắn cười khúc khích :
-"Anh lại làm sao nữa đó ?".
Hoàng Phong nghiêng đầu không nói, hắn mân mê đường nét trên khuôn mặt cô, vuốt dọc theo sống mũi, chạm vào đôi môi mềm mại thơm ngát.
-"Ngày nào về nhà cũng được nhìn thấy em, bây giờ phải xa nhau một khoảng thời gian anh có hơi không muốn".
Không phải là có hơi mà là rất không muốn. Có điều những suy nghĩ này hắn sẽ không nói ra sợ là cô sẽ cho rằng hắn ích kỷ.
-"Anh có thể gọi điện thoại cho em mà".
Mai Linh ngẩn mặt lên, tầm mắt cô chạm phải yết hầu đang chuyển động của hắn, một giây nào đó tựa như không thể làm chủ chính mình, môi cô đặt nhẹ lên yết hầu nhô cao.
Có ai đó đã nói rằng yết hầu của đàn ông vừa là nơi nhạy cảm nhất cũng vừa là nơi quyến rũ nhất.
Quả nhiên là như vậy.
-"Em đang làm cái gì đó ?"
Hoàng Phong lật người áp cô dưới thân, híp mắt nguy hiểm hỏi. Hôm nay con thỏ béo dám chủ động quyến rũ hắn, đúng là sự kiện trăm năm có một.
-"Em có biết rằng yết hầu đàn ông là thứ không nên chạm không ? Hửm ?"
Những ngón tay thon dài chai sạn mang theo chút hơi lạnh vuốt nhẹ đường cong cơ thể của cô, một luồng điện chạy dọc theo xương sống. Cô im lặng nhìn hắn, gương mặt ửng hồng lên vì ngượng.
-"Ngoài anh ra em không được làm vậy với ai nữa nghe rõ chưa ?"
Hắn nghiêm mặt, cô nhóc này ngốc chết đi được, lỡ như lại táy máy tay chân với ai ngoài hắn thì...Hoàng Phong tự cắt đứt dòng suy nghĩ của chính mình, sợ rằng nếu tiếp tục nghĩ nữa sẽ khiến cho bản thân phát điên mất.
-"Em, em sẽ không đâu..."
Mai Linh choàng hai tay qua cổ hắn, gương mặt đỏ ửng lên, lí nhí đáp:
-"Em chỉ có một mình anh thôi, sẽ không làm như vậy với người khác nữa, phụ nữ phải giữ đạo hạnh, không được thất tiết".
Đó là những điều tất yếu nhất mà cô được dạy lúc còn học ở nhà lễ văn, khi đã trao thân cho ai thì người đó là ý trung nhân của mình, không cần biết đã cưới hỏi hay chưa, phụ nữ đã có ý trung nhân thì giống như gái đã có chồng phải biết giữ kẽ với người khác.
Hoàng Phong lại càng không để ý đến những điều đó, cuộc sống phóng túng trước giờ khiến hắn không quan tâm đến những quy tắc cứng nhắc này, hắn có thể qua lại với hai ba cô gái cùng lúc, nếu không ràng buộc hắn cũng sẽ để cho bọn họ tư do với cuộc sống của mình chẳng ai coi đó là điều quá quan trọng cho đến khi hắn gặp được người con gái dưới thân.
Cảm giác cả đời này cô chỉ có một người đàn ông là hắn khiến cho Hoàng Phong sung sướng đến phát điên.
Hắn không thể rời mắt khỏi gương mặt đáng yêu của bạn gái mình, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống môi cô, ban đầu chỉ là chậm rãi cọ sát một lúc sau lưỡi hắn đã mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi cô, nuốt từng hơi thở mềm yếu thơm ngọt vào bụng.
Chiếc áo sơ mi mở bung lộ ra da thịt nõn nà sạch sẽ, Mai Linh không mặc đồ lót ở nhà bởi vì người đàn ông ngang ngược kia muốn như vậy, giờ đây thân thể cô đang hoàn toàn trần trụi dưới ánh mắt nóng rực của hắn.
Thật ra thân thể đã sớm không còn là của cô nữa rồi, nó thuộc về người đàn ông kia, chỉ cần hắn chạm vào một cái cũng có thể khiến cô đầu óc rã rời nữa mê nữa tỉnh.
Hoàng Phong tham lam nhìn một lượt, khẽ cười ép gương mặt đang xấu hổ quay đi phải đối diện với hắn, lần này chỉ là một nụ hôn nhẹ để môi hai người chạm nhau, hắn si mê nhìn vào đôi mắt long lanh xinh đẹp của cô, đêm nay dù có thế nào hắn cũng đã quyết sẽ không để cô thoát.
Không được gặp Mai Linh bốn ngày, hắn thật sự sợ bản thân chịu không nổi.
Xoa nắn lên phần eo thắt đáy lưng ong hiếm có của cô, cảm nhận được da thịt non mềm tương phản, người anh em bên dưới đang rục rịch ngốc đầu, chỗ đùi non có thứ khó nói cộm lên căng cứng đang cọ sát vào khiến cô đỏ mặt xấu hổ, khe khẽ nói:
-"Anh, anh đừng làm quá, mai em phải về sớm..."
Một tiếng cười trầm thấp vang lên, ngay sau đó những nụ hôn rơi xuống trải dọc theo cơ thể, hắn không bỏ qua bất cứ nơi nào, da thịt trắng nõn như tuyết phút chốc phủ đầy những cánh hoa đào hồng nhạt.
Đêm đó Hoàng Phong quả thật khiến cho Mai Linh không thở nổi có lúc cô tưởng chừng mình thật sự sẽ bị hắn làm đến ngất đi, nhìn người dưới thân vì tình ái kích thích mà khóc đến run rẩy càng làm hắn phấn khích hơn, thậm chí hắn còn có ý nghĩ sẽ làm cho cô không thể xuống giường để sáng hôm sau về nhà sớm được.
Thế nhưng hắn lại không nỡ, cô bé con của hắn đã rất mong chờ để được về thăm mẹ.
Hôn nhẹ lên đôi mắt ướt đẫm của cô, hắn vuốt đi những sợi tóc dính chặt hai bên má, sắc mặt ửng hồng non nớt khiến cho tâm hắn mềm nhũn:
-"Ngủ ngon, bé ngoan".
Sáng sớm, sau khi cả hai uể oải thức dậy chuẩn bị mọi thứ, tài xế riêng đã chờ sẵn ngoài cổng.
Ban đầu Hoàng Phong định là đích thân hắn sẽ đưa cô đi nhưng giữa chừng lại có một buổi gặp mặt đối tác lớn để ký hợp đồng trùng hợp lại vào đúng ngày hôm nay, hắn thật sự không thể nào làm khác được chỉ đành cắn răng sai tài xế thay hắn đưa cô tình nhân bé nhỏ về nhà.
-"Lên xe rồi ngủ thêm một lúc đi, bao giờ đến nhà phải gọi liền cho anh đó".
Hoàng Phong vừa chỉnh lại áo khoác cho cô vừa căn dặn, mấy hôm nay nhiệt độ hạ thấp lại hay có mưa phùn, Mai Linh đã sớm bị hắn bọc lại thành một đòn bánh tét biết đi.
-"Em biết rồi".
Mai Linh gật gù nói, cơn buồn ngủ vẫn còn đang bám riết lấy cô.
-"Phải ăn nhiều vào chút, đừng có để xuống cân".
-"Ừmmmm...."
-"Tối phải gọi cho anh, phải thường xuyên nhắn tin cho anh, phải nhớ anh".
-"Ừmmmm...."
-"Không được lén lút đi chơi với người đàn ông khác".
-"Ừmmmm...."
-"Không được đi đến nhà cái vị hôn phu hụt của em"
-"..."
Mặc cho hắn căn dặn Mai Linh vẫn chỉ gật gù, cô thật sự rất là buồn ngủ, tất cả đều do cái tên đấu sỏ trước mặt đêm qua không biết tiết chế.
-"Em chỉ đi có bốn ngày thôi mà..."
Cô yếu ớt hé mắt, dáng vẻ gật gù như con gấu con được hắn yêu thương ôm vào lòng. Hôn lên gò má đã có phần lạnh đi, Hoàng Phong không nỡ nói:
-"Đợi em về rồi chúng ta chuyển đến nhà của anh đi".
-"Hả ?"
Nghe xong câu nói đó Mai Linh đã hoàn toàn tỉnh táo, cô ngẩng đầu ngơ ngác hỏi:
-"Sao ạ ?"
-"Khi nào em trở lại anh sẽ cho người dọn dẹp đồ về nhà, Lan Viên không phải là nhà anh hay ở, em là bạn gái anh, không thể nào ở nơi những cô gái khác từng ở được".
Hắn muốn đưa cô về nhà của hắn, để nó trở thành nhà của bọn họ.
Mai Linh im lặng không có ý kiến, cô cười dịu dàng, đặt lên cằm hắn một nụ hôn phớt quen thuộc:
-"Em nghe anh, anh đi đâu thì đưa em theo đó đi".
-"Bé ngoan".
Hoàng Phong cũng cười, hắn cúi đầu hôn cô, nụ hôn ướt át như ngọn lửa chậm rãi sưởi ấm không khí lạnh lẽo xung quanh cả hai.
Lúc tiễn cô lên xe, hắn không ngừng thở dài, đến tận khi chiếc xe đã khuất bóng rồi hắn vẫn còn nhìn theo không dứt.
Trời hơi lạnh, hắn một mình trở vào bên trong.
Căn biệt thự vốn ấm áp nay đột nhiên lạnh lẽo đến đáng sợ, cảm giác cô đơn lâu lắm rồi mới trở lại khiến hắn chưa gì đã thấy hối hận đến xanh lòng.
Phải chi ban nãy giữ Mai Linh lại thì tốt biết mấy.
Nhưng hắn cũng không đành lòng nhìn cô buồn bã, từ tuần trước hắn đã nghe cô nói chuyện với mẹ rằng muốn được về nhà.
Thôi vậy, vì tình yêu bé nhỏ hắn đành cam chịu vậy, đợi Mai Linh về rồi hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời sau.
Quả nhiên khi đã thấy được bến bờ ngọt ngào rồi làm gì có ai lại muốn quay về lại tháng ngày phải tự mình chống chọi với bão táp.
Ăn quen nhịn không quen.
Giữa trưa, chiếc điện thoại đang nằm im lìm trên bàn làm việc đột nhiên rung lên, thông báo thiết bị định vị đang kích hoạt từ một phía gửi về máy chủ.
Hoàng Phong nhìn lộ trình của cô thêm một chút rồi mỉm cười cúi đầu tiếp tục làm việc, con thỏ béo nhà hắn đúng là rất biết cách làm người ta thương yêu.
Điện thoại lại rung lên, lần này là thông báo tin nhắn.
"Anh ơi".
Hắn nhìn dòng chữ trên màn hình mà cảm thấy như tim mình nhũn ra hết rồi, bên tai giống như thật sự nghe được giọng nói mềm mại của cô.
Nhấc điện thoại lên gọi, ngay sau khi máy thông đầu bên kia đã có người bắt máy:
-"Anh ơi".
Mai Linh ngồi trên xe ngủ được một giấc ngon lành khi tỉnh dậy thì cũng đã gần đến nhà rồi, cô loay hoay không biết bây giờ hắn đang làm gì, vừa muốn gặp hắn lại vừa sợ làm phiền đến hắn nên cô mở định vị ra xem trước, phát hiện hắn đang ở công ty mới thử nhắn tin, nào ngờ ngay lập tức người bên kia gọi điện lại cho cô.
-"Có mệt không ?"
Giọng nói ấm áp quen thuộc khiến cho Mai Linh vui vẻ đến ửng hồng hai má, nếu Hoàng Phong biết được bản thân đã bỏ lỡ mất khoảnh khắc đáng yêu này nhất định hắn sẽ tức điên lên.
-"Không có, em vừa ngủ dậy thì đã sắp về đến rồi".
-"Ừm, có đói bụng lắm không ?"
-"Em không, anh đi gặp đối tác về rồi hả ?"
-"Ừm".
-"Có thuận lợi không anh ?"
-"Thuận lợi, nhưng mà nhớ Mai Linh".
Mỗi lần bị hắn trêu chọc cô sẽ đỏ mặt nhất định không chịu trả lời lại, lần này hắn cũng đã liệu trước cô chắc chắn đang lén lút tự xấu hổ nên định nói tiếp thì đầu bên kia đột nhiên cắt ngang:
-"Mai Linh cũng nhớ anh".
Rất nhỏ, rất khẽ tựa như gió nhẹ lướt qua thôi nhưng cũng đủ khiến cho đáy lòng hắn ngây dại. Có lúc hắn muốn bỏ hết tất cả để chạy đến gặp cô bé con nhà hắn rồi giữ chặt trong lòng.
Thấy hắn đã lâu không lên tiếng Mai Linh ngơ ngác gọi:
-"Anh ơi ?"
-"Anh đây".
Hoàng Phong lập tức đáp lại, cảm giác ngọt ngào vẫn tràn ngập trong tim.
-"Vậy anh làm nhanh rồi nghỉ trưa đi, bao giờ đến nhà em sẽ gọi lại cho anh".
-"Ừm, đến rồi thì báo cho anh biết".
Lúc vừa tắt máy xong bên ngoài có tiếng người gõ cửa, hắn còn chưa kịp mời vào thì cánh cửa đã bị đẩy ra, Minh xuất hiện phía sau là một cô nàng xinh đẹp thời thượng đang túm chặt lấy tay anh, gương mặt thanh thoát nở nụ cười vui vẻ.
-"Hi !"
-"Ánh Dương ?"
Hoàng Phong hơi bất ngờ, hắn mỉm cười thân thiết với cô nàng rồi đứng dậy đi đến bên bàn trà.
-"Em về khi nào vậy, ngồi đây đi".
Từ lúc bước vào văn phòng đến giờ Ánh Dương vẫn dính sát lấy Minh không rời, không phải dáng vẻ sợ sệt khi gặp người lạ mà giống như là dáng vẻ thân mật không muốn tách rời khi lâu ngày chưa được gặp người mình yêu hơn.
Cô nàng tự nhiên ngồi xuống, mái tóc uốn lọn nhuộm màu khói vướn nhẹ trên vai của anh.
-"Em vừa về hôm qua thôi, lâu lắm rồi không được gặp anh Phong nên hôm nay em mới bắt anh trai dẫn em đi gặp đó".
Ánh Dương là em gái của Minh, ba người đã quen biết nhau từ rất lâu rồi. Thật ra trước đây khi vẫn còn ở trạng thái độc thân, Ánh Dương chính là mẫu người trong tầm ngắm của Hoàng Phong, thế nhưng vì là em gái bạn thân nên hắn cũng không thiết tha gì mấy, hắn vẫn phân biệt được đâu là để ăn đâu là để cúng, dù sao cũng là những người anh em vào sinh ra tử cùng nhau, để quan hệ thân thiết của bọn họ chỉ vì thú vui của hắn mà phải rạn nứt thì thật sự không đáng.
Chưa kể giữa Minh và Ánh Dương có chút không bình thường.
-"Lần này Ánh Dương về đây ở luôn, tao đang định sắp xếp một công việc trong công ty nhưng con bé không chịu".
Minh nhấp một ngụm trà, bàn tay choàng qua phía sau đặt lên eo Ánh Dương để cô nàng dựa vào vai mình.
Hoàng Phong nhìn thấy tất cả lại chỉ mỉm cười không nói gì, hắn gác chân đặt tay lên đầu gối:
-"Sao vậy, em đến đây làm chung với anh trai, cần gì bọn anh sẽ giúp em".
-"Không đâu, công việc của hai anh đâu có thuộc chuyên môn của em, dù sao em vẫn thích làm nhà thiết kế hơn".
Ánh Dương đi du học ở Pháp năm năm để học về mảng thời trang, ban đầu gia đình chỉ định để nàng thỏa mãn đam mê rồi quay về làm việc cho tập đoàn trong nhà, nào ngờ Ánh Dương lại khăng khăng không muốn, đẩy toàn bộ trọng trách lên đầu người anh trăm công ngàn việc khóc hết nước mắt của mình để đi theo tiếng gọi của con tim. Cứ nhớ đến đó là Minh lại hận đến nghiến răng ken két.
-"Đúng rồi, em thì thích việc nào làm việc đó, chỉ có anh là phải thay em gánh vác toàn bộ công ty, ngay cả người yêu còn chưa tìm được...".
Minh tức giận liếc mắt nhìn nàng nói, đột nhiên eo đau điếng, mấy ngón tay hung ác đang bấu vào thịt anh. Chắc là chỗ đó bị bằm luôn rồi.
-"Đều do anh tham lam, đã mở công ty cùng với anh Phong rồi thì thôi đi, còn mở cả chuỗi cửa hàng cà phê riêng, từ lúc anh dọn đi không chịu về nhà em toàn nghe ba mắng anh là đồ bất hiếu".
Ánh Dương dựa người vào ngực anh lười biếng nói, bọn họ vốn đã chẳng kiêng dè gì với Hoàng Phong từ lâu rồi.
-"Anh..."
-"Được rồi, đi ăn thôi, đừng cãi nhau nữa, Ánh Dương lâu lắm không về nước hôm nay em muốn ăn gì anh mời".
Hoàng Phong phải cắt ngang cuộc đấu khẩu của cả hai, thầm cảm thấy may mắn khi con thỏ béo nhà hắn là người dịu dàng hiểu chuyện biết bao.
Không ai trong bọn họ để ý rằng từ nãy đến giờ Ánh Dương vẫn dán chặt lấy Minh mà bàn tay của anh luôn đặt trên eo của nàng.