Tiểu Trạch tròn một tuổi, Ngô Nhược mang theo cậu bé theo tới công ty nộp bản thiết kế. Vốn dĩ chuyện rất bình thường cho tới khi cậu bé gặp Dạ Nam Hành ở sảnh chính.
"Ba ba bế." tiểu Trạch nhìn thấy bố, giơ bàn tay bé nhỏ ra muốn bố ôm mình.
Tất cả mọi người trong công ty đang đi, nghe thấy tiếng gọi này liền đứng lại nhìn xem phản ứng của Dạ Nam Hành thế nào.
Đa số mọi người nghĩ trẻ con nhận nhầm, cũng không có gì là lạ cả, cho tới khi Dạ Nam Hành thực sự đưa tay ra ôm lấy con trai vào lòng.
"Nhớ bố sao? Bố cũng rất nhớ tiểu Trạch." Dạ Nam Hành ôm con trên tay, vẻ mặt nghiêm nghị vừa rồi thay bằng hình ảnh người cha ấm áp, trước mặt đông người một tay ôm con một tay nắm lấy bàn tay của Ngô Nhược.
"Mọi người sẽ bàn tán mấy hôm chưa hết chuyện mất." Trong thang máy, Ngô Nhược nhìn con trai vui vẻ nghịch tóc Dạ Nam Hành, có chút oán thán.
"Dần cũng hết thôi, em làm gì đâu mà phải sợ." Anh muốn công khai từ lâu rồi, hôm nay tiểu Trạch đúng là đang giúp anh mà.
"Cũng tốt sau này có thể thỏa mái tới cùng anh đi ăn cơm." Ngô Nhược ôm lấy Dạ Nam Hành, chơi đùa ngón tay con trai, sau này không cần trốn tránh ánh mắt người khác, có thể thỏa mái nói ra cô chính là vợ của Dạ Nam Hành.
Mẩu Truyện hai: Tiểu công chúa
Sau khi Dạ Vũ Trạch được một tuổi Dạ Nam Hành cuối cùng cũng hết thời gian cấm túc, thỏa mái thân mật cùng vợ mình, thật ra trước đó cũng có rồi nhưng là mè nheo giành lấy, còn bây giờ là thỏa mái tự do, Ngô Nhược có không muốn cũng không có lý do để từ chối anh, trừ vài chuyện thường kỳ kia.
"Ngô Nhược thêm một lần nữa đi." Dạ Nam Hành ôm lấy cô gái dưới thân âu yếm.
"Anh muốn thì tự tới đi, em ngủ đây." Ngô Nhược mệt mỏi, không còn sức chống cự nữa, mặc kệ anh thích làm gì thì làm.
Buổi sáng Ngô Nhược ngồi gỡ cá cho tiểu Trạch ăn, tự nhiên cảm giác buồn nôn quen thuộc kéo đến "Ọe" cô mau chóng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.
Dạ Nam Hành nghe thấy cô nôn, bàn tay cầm đũa liền dừng lại, lo lắng chạy theo sau.
"Dạ Nam Hành bảo anh bao nhiêu lần rồi, sao không dùng bao hả?" Nôn xong cả người mệt mỏi đi ra, Ngô Nhược khó chịu, quát lớn người đàn ông nào đó.
"Ngô Nhược, vợ à, em có thai rồi sao?" Dạ Nam Hành hạnh phúc ôm lấy cô, anh lại có thêm con nữa rồi. Nhưng tự nhiên nghĩ tới hai năm tới anh lại bị cấp túc nữa rồi, vẻ mặt trở lên giàu dĩ, mới được ăn thịt vài hôm lại bị ăn chay rồi, sinh xong đứa này anh có nên làm biện pháp không nhỉ.
Ngô Nhược nhìn Dạ Vũ Trạch đang bô bô tập nói, lại đưa tay sờ lên bụng mình, cảm thấy năm sau một nách hai con, còn đâu là thanh xuân rực rỡ nữa, cô tức giận đưa tay nhéo eo tên chủ mưu một, cái khiến anh kêu đau mới thôi.
Khác với khi cô mang thai tiểu Trạch, vui vẻ thì không khác gì nhau, nhưng không điên như lần này, Dạ Nam Hành như bị mất dây thần kinh nào đó, gọi điện khắp nơi thông báo cô mang thai, sau nửa ngày nội ngoại bạn bè tất cả đều biết bọn họ chuẩn bị đón đứa bé thứ 2. Liên tục gọi điện thoại cho cô chúc mừng, hỏi han.
Buổi tối thấy Âu Phong tới nhà chơi, Ngô Nhược cảm thấy rất lạ, hai người đàn ông này đang có âm mưu gì, Âu Phong từ khi nào lại bám lấy Dạ Nam Hành như vậy, trước khi đi ngủ cô hỏi mãi nhưng anh không chịu nói lý do, cuối cùng phải dùng thân mình để mua chuộc anh mới chịu khai ra.
Thì ra Âu Phong đang theo đuổi Trịnh Tâm An, học theo Dạ Nam Hành cùng cô ấy lên giường vài lần rồi, chờ có đứa bé là có thể đi con đường của anh, từ từ thăng cấp rồi.
"Dạ Nam Hành thì ra anh môi mỏng như vậy, chuyện xấu như vậy anh cũng khoe được sao? bỏ tay ra khỏi người em." Ngô Nhược nghe xong liền giận dỗi, có ai đến chuyện xấu xa như vậy cũng khoe được như anh không
"Ngô Nhược em hứa với anh sẽ cho anh rồi mà." Dạ Nam Hành ôm lấy cô, biết mình lỡ miệng vừa khoe luôn cả chuyện kia, bàn tay ở trong áo cô không chịu đi ra, kệ có bị đánh hôm nay anh cũng phải đòi quyền lợi của mình.
"Em đang mang thai đấy." Ngô Nhược gạt tay anh ra, sờ gì mà sờ, xong lại đi khoe à.
"Lần trước vẫn được đấy thôi." Dạ Nam Hành anh có kinh nghiệm rồi, sao có thể bỏ qua cô vì lý do này, bàn tay bất giác vén áo cô lên, xoay người đè lên, cúi xuống hôn xuống.
Sau 9 tháng vất vả mang thai, vẫn là Ngô Nhược chưa tới ngày sinh đã vỡ ối, Dạ Nam Hành dù đã có kinh nghiệm một lần nhưng vẫn vẻ mặt lo lắng đưa cô đi tới bệnh viện.
"Ngô Nhược anh muốn vào cùng với em, anh không muốn chịu cảm giác chờ đợi ngoài hành lang nữa." Dạ Nam Hành nắm lấy tay cô nhất quyết đòi theo vào phòng sinh.
"Được." Ngô Nhược đồng ý, nắm tay anh cùng vào phòng sinh, cô cũng sợ cảm giác nhớ tới anh khi vất vả sinh con, một cái nắm tay của anh vượt qua đau đớn.
Sau một tiếng 20 phút Ngô Nhược vượt cạn thành công, lần này là một tiểu công chúa đáng yêu, Dạ Nam Hành nhìn con chào đời hạnh phúc nắm hôn lên trán rịn đầy mồ hôi của Ngô Nhược.Về tên gọi của tiểu công chúa, bọn họ không cần cãi nhau về chuyện đặt tên cho con nữa, cả hai thống nhất gọi con là Dạ Vũ Nguyệt.
Dạ Nam Hành mua một ngôi nhà như anh đã nói trước kia, Khi tiểu công chúa Vũ Nguyệt được 2 tháng tuổi, liền chuyển tới ngôi nhà mới sinh sống, căn nhà 3 tầng, có sân vườn rộng rãi để các con thỏa thích chơi đùa, có chỗ đặt bàn uống nước ngoài sân, như anh mong muốn, Dạ Nam Hành ở trong sân còn lắp thêm cầu trượt, cùng xích đu cho con, biến không gian vườn thành công viên trò chơi cho con.
Tiểu Trạch lên 3 tuổi đã dáng một người anh trai, dắt theo em gái tiểu Nguyệt 2 tuổi, cùng nhau chơi đùa, tiếng cười trẻ con vui vẻ giòn tan lan tỏa khắp nơi, Trên bãi cỏ Dạ Nam Hành ôm lấy Ngô Nhược vào lòng, nhìn các con chơi đùa, nở nụ cười hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT