Chiếc cà vạt đỏ thẫm, trơn nhẵn, cô quấn nó quanh ngón tay mình sau đó siết chặt.
————————————————
Tính ra thì chưa đầy nửa tháng nữa là đến Tết.
Công việc cuối kỳ đã kết thúc, vốn dĩ Triệu Văn Xuân muốn cùng với các giáo sư trong khoa tới Quảng Châu và Thâm Quyến tham gia hai hội nghị giao lưu học thuật Quốc tế, tuy nhiên không hiểu tại sao ông lại bị bệnh nên phải rút lui trong tiếc nuối. Và thế là thầy Triệu chính thức nghỉ đông từ ngày hôm qua, ông là tiểu lão đầu không thể chịu được ở không, lau chùi dọn dẹp tổng vệ sinh nhà cửa, đừng thấy ông là đàn ông, thật ra ông làm việc nhà rất cẩn thận đó.
Trời vừa sáng Triệu Tây Âm rời giường thì nhìn thấy bữa sáng phong phú trên bàn ăn. Chậc chậc cảm thán, “Nghỉ đông cái đãi ngộ liền cao hẳn. Thầy Triệu ơi, người về hưu đi ạ, sau đó người tới cửa tiểu khu của chúng ta bày một sạp hàng, con bảo đảm thu nhập sẽ không kém nghề giáo của người đâu.”
“Mồm mép láu lỉnh này của con là học từ ai vậy hả?” Triệu Văn Xuân rất nghiêm túc, bưng lồng sủi cảo hấp ra khỏi phòng bếp.
Triệu Tây Âm mặt không đỏ tim không đập, tiện thể kéo người kia xuống nước, “Còn có thể là ai ạ, chỉ có anh ấy thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT