“Lời dạy bảo năm đó của Chu ca, suốt đời khó quên.”

————————————————

Chu Khải Thâm bộc phát tính khí nóng nảy một hồi. Đây là tích góp những bực dọc cùng chán ghét đã lâu của anh.

Cố Hòa Bình với lão Trình không dám lên tiếng, đối với những chuyện có liên quan đến Triệu Tây Âm thì xưa nay hết thảy an ủi và giải khuây đều vô dụng. Ba chữ Mạnh Duy Tất cắm một cây đao bên trong trái tim Chu Khải Thâm, mà tương tự, Chu Khải Thâm cũng là con đường không bằng phẳng nhất trong cuộc đời Mạnh Duy Tất.

Đáy mắt Chu Khải Thâm vương tơ máu, gương mặt anh khó coi tới mức giống như sắc trời âm u trước cơn bạo tuyết. Anh lấy tay chống trán, nhéo mạnh mi tâm, sau đó cầm di động và bao thuốc lá lên lảo đảo rời đi.

Lão Trình không chần chừ nhanh chóng đuổi theo anh, “Bộ dạng này của cậu ấy không thể lái xe được, tôi đi xem cậu ấy đã.”

——

Chủ nhật, Lê Nhiễm tới nhà thăm hỏi sức khỏe Triệu Tây Âm, thấy cô có thể nhảy có thể múa thì hơi ngạc nhiên, “Tiểu Thuận lại gạt tớ, cậu không biết thằng bé nói tới có bao nhiêu khoa trương đâu, nói cậu ngã xuống đất rồi, suýt chút là gọi xe cứu thương nữa đó.”

Triệu Tây Âm đưa tay lên ra hiệu suỵt, nhìn nhìn Triệu Văn Xuân đương ở trong phòng bếp, nói: “Nói nhỏ một chút, đừng để cho bố tớ biết. Tớ không có chuyện gì, tối hôm qua xảy ra tí việc mà tớ lại không muốn gây phiền phức thôi.”

“Hiểu.” Lê Nhiễm cúi đầu cắn quả táo, con ngươi đảo mấy vòng, ngước mắt hỏi dò: “Tiểu Tây, cậu đã nhìn thấy cậu ta sao?”

Tức thì Triệu Tây Âm không phản ứng lại, “Hả? Ai?”

“Mạnh Duy Tất.”

Lúc Lê Nhiễm nói ra cái tên này, giọng cô ấy có chút run rẩy. Nói xong lại hết sức hối hận, nhanh chóng dùng táo lấp kín cái miệng nhỏ của mình.

Triệu Tây Âm im lặng một hồi, thừa nhận, “Đã nhìn thấy.”

Lê Nhiễm nhìn cô, cẩn thận chờ đợi phần phía sau.

“Buổi trưa ăn sườn kho nhé? Tiểu Lê còn muốn ăn cái gì không, chú làm cho cháu.” Triệu Văn Xuân vui vẻ đi ra khỏi phòng bếp.

Lê Nhiễm ngoan ngoãn đứng dậy, “Người làm gì cháu đều thích ăn cả ạ.”

Lời này chen vào, đáp án giống như lá rụng trong gió thu, mai danh ẩn tích.

Lê Nhiễm nán lại nhà cô hơn nửa ngày, tính cách rộng rãi chọc trưởng bối đều thích, Triệu Văn Xuân cười đến nếp nhăn nơi mắt sâu thêm vài đường, ông rửa một đĩa đào lớn đưa cho hai đứa nhỏ, “Hai đứa các con tự chơi nhé, bố còn chút tài liệu chưa viết xong.”

Người đi rồi Lê Nhiễm thò đầu nhìn phòng sách, “Cuối tuần mà chú Triệu cũng tăng ca à?”

“Trong trường bọn họ phải nhanh chóng đánh giá cấp bậc, gần đây rất bận bịu.” 

Lê Nhiễm hiểu ra, “Lần này đoán chừng được nhỉ.”

Triệu Tây Âm cũng cảm thấy, “Chắc không có vấn đề gì.”

Đương nói thì di động trên bàn vang lên, Lê Nhiễn ở gần nhất bèn với một tay ra lấy, vừa nhìn người gọi tới, cô ấy lập tức nhìn Triệu Tây Âm làm một cái khẩu hình, “Cô giáo Đới.”

Triệu Tây Âm không lấy làm bất ngờ, để mặc di động reo mười mấy lần mới nhận nghe. Không đợi Đới Vân Tâm lên tiếng cô đã khí thế áp đảo, mặt mày ủ dột kể khổ: “Xin lỗi cô giáo ạ, ngày hôm qua em lại ngã lần nữa, bây giờ thật sự không có cách nào dùng sức.”

Lê Nhiễm nghe được Đới Vân Tâm hỏi trong điện thoại: “Ngã thành thế nào rồi?”

Triệu Tây Âm nói: “Bó bột, quấn băng, giờ ở nhà ngồi xe lăn đây ạ.”

Lời này không cho phép người ta suy nghĩ thêm, lại giải thích một hồi mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Triệu Tây Âm không giỏi nói dối người khác, giờ phút này mặt cô đỏ gay, cầm di động thở hổn hển.

Lê Nhiễm bĩu môi, lời ngay nói thật: “Cô giáo Đới rất tốt với cậu.”

Triệu Tây không nói gì, cúi đầu, mái tóc dài che khuất gò má, ngồi im một tư thế này lâu khiến đầu gối tê cứng, máu khó lưu thông làm cả người giống như không còn cảm giác. Sau đó cô ngửa mặt lên ngã ra giường, ánh mắt xa xôi nhìn chao đèn đăm đăm.

“Tớ biết.” Giọng Triệu Tây Âm khó chịu, “Là tớ không đủ tốt.”

——

Mười một giờ khuya, tòa nhà tổng bộ của giải trí Phàm Thiên đứng sừng sững ở phía Đông đường vành đai ba, bên trong trường quay thuộc tầng nhà cao nhất Châu Á vẫn đang tiến hành ghi hình. Ánh đèn sáng tỏ như ban ngày, các phân đoạn đều được làm theo trình tự. Tất cả nhân viên cấp cao đều đi cùng Mạnh Duy Tất, khi thì nhỏ giọng giảng giải, mà đại đa số thời gian đều duy trì im lặng.

Mạnh Duy Tất mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn(*), da anh ta trắng như men sứ, đôi môi mỏng lúc nhếch lên sẽ có mấy phần nghiêm túc nhưng cũng lộ ra mấy phần hời hợt gợi cảm. Đám con gái trong trường quay lặng lẽ đánh giá, lại không cầm được thưởng thức khe khẽ bàn luận, còn nói, Lâm Tẩm người được biết đến với danh xưng mỹ nhân băng sơn vậy mà đêm nay ở trên bục chủ trì cũng phân tâm một cách khác thường, có mấy lần liếc mắt về phía bên kia rồi.
(*) Tức là áo sơ mi trắng và không có họa tiết.

Mười lăm phút sau, Mạnh Duy Tất rời trường quay, cùng với đám người cao tầng trở lại văn phòng.

Tin tức Mạnh Duy Tất nhậm chức đã công bố với đối ngoại vào ngày hôm qua nhưng nội bộ công ty thì biết từ lâu rồi. Tuy rằng hai năm qua luôn ở nước ngoài nhưng đã bắt đầu hiểu rõ việc trong công ty từ sớm, không đợi phải thích ứng, vừa nhậm chức là thông thạo luôn, tất cả mọi thứ đều ngăn nắp không lộn xộn.

Năm nay Mạnh Duy Tất hai mươi có bảy, nhưng anh ta lại cho thấy bản thân bình tĩnh hơn độ tuổi anh ta nên có, nói chuyện có chừng mực, dáng vẻ biết co biết duỗi tới là thành thạo, cũng làm cho nhóm lão thần này nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa. Anh ta lật giở vài tờ tư liệu liên quan tới dự án phim truyền hình 《Cửu Tư》, đây là dự án lớn nhất được giải trí Phàm Thiên đầu tư trong những năm gần đây, phía bên tổng cục trả lời rằng mấy giải thưởng truyền hình quan trọng trong nước đều đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.

Đầu tiên Mạnh Duy Tất lắng nghe quy trình báo cáo của các giám đốc điều hành, không có ý kiến gì khác. Cuối cùng anh ta tỉnh bơ cắt vào trọng điểm, chỉ thẳng ra mấy nhà đầu tư phải chờ bình bầu, đứng mũi chịu sào chính là tập đoàn Kinh Mậu.

Mạnh Duy Tất nói: “Vốn vận hành đã đủ, những nhà đầu tư không cần thiết thì có thể cắt bỏ. Tiền vốn của Kinh Mậu vẫn là thực thể, kinh nghiệm trong lĩnh vực đầu tư nghề điện ảnh không nhiều, cần phải cân nhắc lại.”

Song nào ngờ, bốn vị cao tầng trước kia luôn hưởng ứng anh ta giờ phút này cùng nhau phản đối, “Đúng là Kinh Mậu được biết đến như một thực thể, nhưng mấy năm qua đã có chuyển mình, các ngành nghề đầu tư mọc lên như nấm, hiếm thấy chính là Chu tổng làm người khiêm nhường không thích được tuyên dương um xùm. Hơn nữa Chu tổng và Cố Hòa Bình qua lại thân thiết, trong tay Cố gia là một chuỗi các rạp chiếu phim thực quyền, sau này chắc chắn sẽ tạo được rất nhiều thuận lợi qua lại rồi.”

Mạnh Duy Tất không tỏ thái rõ thái độ, chỉ nói sẽ bàn bạc sau.

Sau đó, phó tổng nhắc đến: “Diễn viên chính đã được định rồi nhưng danh ngạch(*) người múa chính của bộ phim vẫn chưa được quyết định, có cần bắt đầu cuộc thi tuyển chọn không? Đúng lúc cũng nên tuyên truyền rồi.”
(*) Ngạch: Là tên gọi thể hiện thứ bậc về năng lực, vị trí và trình độ chuyên môn (Ví dụ: Ngạch viên cao cấp có mã ngạch là 01.000). Danh ngạch là bảng danh sách thể hiện ngạch.

Mạnh Duy Tất vẫn như vậy, không đưa ra bất kì quyết định hay tính toán nào, chỉ bày tỏ rằng đã biết.

——

Tuần sau, tối thứ bảy cửa hàng Lê Nhiễm lại nhập mẫu mới về, mỗi lần có mẫu mới cô đều sẽ live stream, miệng lưỡi lưu loát, trên lưỡi như nở sen đặc biệt có sức cuốn hút. Bố Lê Nhiễm và những vai vế bên trên trong họ hàng thân tộc đều đi theo con đường làm quan, hai người anh trai của Lê Nhiễm cũng thừa kế sự nghiệp của bố. Nhưng đến lượt của cô ấy lại là một tai nạn to đùng, trong đầu chứa toàn tiểu quỷ, nhí nha nhí nhảnh, mười phần khí thế giang hồ.

“Lấy cảm hứng từ sợi dây thừng cho nên ngực áo cũng là một chuỗi kim loại siêu tốt, cùng bộ với nó còn có cả quần lót, không sai, chính là một miếng vải có hình dáng quả dâu tây, mặt trên tới mấy cái chấm nhỏ trong suốt lận nhá, có phải cái máy cẩn thận(*) này siêu cấp đáng yêu không?”
(*) 小心机: Một cụm từ dùng để ám chỉ thứ có thể nhìn thấu những cái bên trong từ bên ngoài. Huỵch toẹt ra thì cái quần này mặc vào sẽ bị thấy toàn bộ.

Bởi vì Lê Nhiễm đang live stream nên trong khoảng thời gian này doanh thu của cửa hàng đều do Triệu Tây Âm giúp đỡ xử lí.

“Chị tiểu Tây, sản phẩm này có cup D không?”

“Giá gởi bưu điện chênh nhau một khoản, thế có gói cho khách không ợ?”

“Chị Tây, có tặng gel bôi trơn không ạ?”

Gần mười phút sau, live stream kết thúc, có mấy khách hàng nhỏ chạy tới nói nhỏ với Triệu Tây Âm, “Có người chờ cô đã rất lâu rồi đấy, ở ngay cửa kia kìa, còn là một người vô cùng đẹp trai nữa cơ.”

Triệu Tây Âm quay đầu lại nhìn, là Mạnh Duy Tất đang đứng ở cửa, áo trắng quần đen phù hợp với dáng người làm nổi bật tinh thần gọn gàng của anh ta, ngoài cửa không có máy điều hòa khiến trán anh ta đổ một tầng mồ hôi mỏng. Ban nãy live stream và nói chuyện chắc hẳn một chữ cũng không lọt vào tai. Giờ phút này trong tay Triệu Tây Âm còn cầm vài món đồ nội y quyến rũ khiêu gợi, ánh mắt hai người chạm phải nhau, đều giấu trong đó một tia không dễ chịu.

Cô không lên tiếng, Mạnh Duy Tất càng cắm cọc tại chỗ không động đậy.

Mấy cô gái nhỏ có mặt trong phòng làm việc âm thầm đánh giá, vẻ mặt nghi ngờ.

Vẫn là Lê Nhiễm đứng ra giải vây, cô ấy cười lớn nhìn Mạnh Duy Tất nói: “Cậu không thấy nóng à, còn không đi vào hít chút khí máy lạnh?”

Mạnh Duy Tất cũng cười, “Tiểu Lê, kinh doanh càng ngày càng phát đạt nhá.”

Lời này Lê Nhiễm thích nghe, cười híp mắt mời người vào trong phòng.

Mạnh Duy Tất đi vào nhà, mỗi một bước đi đều dán mắt lên người Triệu Tây Âm. Lê Nhiễm đứng bên cạnh nhìn mà hết hồn, bởi vì ánh mắt của người đàn ông quá lỗi lạc nên bạn có thể nhìn thấy trong đó ngũ lao thất thương(*), cũng có thể trông ra tình cảm mặn nồng bên trong.
(*) Ngũ lao thất thương: Chỉ sự thương tổn của ngũ (tim, can, tì, phổi, thận) và thất – sự thương tổn của ngũ tạng nói về hình hình thể, ý chí.

Mạnh Duy Tất đứng trước mặt Triệu Tây Âm rồi đưa cái túi giấy anh ta cầm trong tay cho cô, nói: “Tối hôm đó không kịp chào hỏi em, vừa khéo anh đi ngang qua đây nên ghé vào hỏi thăm em một chút, cái vòng tay này là có người tặng nhưng anh cũng không dùng được, nếu em thích thì lấy mà đeo.”

Bàn tay duỗi tới dài thon rõ ràng, khớp xương cân xứng, im lặng chừng một giây, Triệu Tây Âm nói: “Cảm ơn anh, em không cần đâu.”

Mạnh Duy Tất vẫn cười cười: “Vậy ngày mai em có rảnh không? Anh mời em đi ăn bữa cơm nhé.”

Triệu Tây Âm nói: “Không được rồi, ngày mai em phải xuống nhà xưởng xem ván với Lê Nhiễm.”

Lời đã nói tới như vậy thì chính là Càn Khôn đã định, còn tiếp tục nữa chính là phá đi bậc thang của cô, ai cũng không có ý kiến.

Mạnh Duy Tất cười tới là nhẹ nhàng, “Được, vậy hẹn lần sau gặp.”

Anh ta cũng không nán lại lâu, trái lại đi rất đủng đỉnh nhanh nhẹn.

Triệu Tây Âm giống như người không liên quan tiếp tục bận bịu đối chiếu đơn đặt hàng, cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, lúc cúi đầu xương cánh bướm trên sống lưng mơ hồ hiện ra hình dạng. Lê Nhiễm cũng ngồi xuống hỗ trợ với cô, vài lần muốn nói rồi lại thôi, song vẫn không cầm được, “Vừa nãy Mạnh Duy Tất tặng đồ cho cậu, lúc cậu im lặng không cầm, tay cậu ấy run lên.”

Triệu Tây Âm kiểm tra thông tin giao hàng hết đơn này đến đơn khác, mặt tĩnh như hồ nước.

Lê Nhiễm bĩu môi, nhẹ giọng cảm khái: “Mạnh Duy Tất xuất ngoại cũng hơn hai năm rồi nhỉ? Hơn hai năm, nhưng tớ cảm giác cậu ấy như biết thành người khác vậy.”

——

Thành phố mười một giờ khuya, vạn ngọn đèn thắp sáng phía Đông con phố Trường An. Con đường cốt cán của thủ đô này rất huy hoàng rực rỡ, Mạnh Duy Tất ngồi trong xe dặn dò tài xế tắt hết đèn xe đi, anh ta chìm trong bóng tối, im lặng nhắm mắt lại.

Thẳng cho đến khi di dộng vang lên, là điện thoại của bố anh ta.

Mạnh Duy Tất ấn phím nghe, giọng điệu bố Mạnh nghiêm túc, nói thẳng với anh ta: “Con đưa ra ý kiến cắt bỏ nhà đầu tư, bố đồng ý, nhưng tập đoàn Kinh Mậu không nằm trong phạm vi của quyết định này.”

Mạnh Duy Tất khẽ chau mày.

“Bố không quan tâm đến những ân oán cá nhân, con phải lấy đại cục làm trọng. Duy Tất, hai năm qua con ở nước ngoài nên có lẽ không biết tình hình hiện giờ, ngày mai bố sẽ bảo thư kí Trương đưa tư liệu trong những năm gần đây của Kinh Mậu cho con xem. Nói chung, nhất định phải giữ Kinh Mậu lại, Chu Khải Thâm nhất định phải được tham dự.” Lời của bố Mạnh nghiêm nghị, thái độ cương quyết.

Kết thúc cuộc gọi, Mạnh Duy Tất cầm im chiếc điện thoại trong tay, ngón tay ấn vào màn hình, đầu ngón tay hiện ra màu trắng bệch. Tài xế nhìn anh ta qua kính chiếu hậu, không dám thở mạnh, nghĩ thầm e rằng đêm nay sẽ phải vòng vòng quanh đường vành đai hai cho đến bình minh rồi.

Mạnh Duy Tất nói: “Quay đầu lại.”

Công quán(*) Trường Thành, một nhóm nhỏ những người bạn thân của anh ta đều ở đây, từ mấy ngày trước đã bảo anh ta ra ngoài tụ tập nhưng Mạnh Duy Tất không đồng ý.
(*) Công quán: Ý chỉ một cơ sở.

Tối nay tới, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra tâm trạng anh ta cực kì xấu.

Mạnh Duy Tất có mang theo tài xế cho nên uống rượu mà không thèm kiêng dè. Dom Pérignon 2002 uống non nửa chai, Mạnh Duy Tất ném ly rượu xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa mới đi ra phòng khách, tới đầu hành lang thì đụng phải oan gia.

Một giây trước Cố Hòa Bình còn vừa nói vừa cười thì nháy mắt sau đã im bặt, theo quán tính che lại Chu Khải Thâm đang sóng vai với mình.

Chu Khải Thâm nghiêng đầu, cũng thấy được Mạnh Duy Tất.

Ánh mắt hai người đàn ông sắc như lưỡi dao, ai cũng không cam lòng hạ cờ, tốc độ bước chân cũng không dừng lại, càng không muốn nhường đường cho ai cả.

Mạnh Duy Tất đã uống rượu nên tâm trạng viết hết lên mặt, mỗi một lần nhìn Chu Khải Thâm thì phẫn nộ và căm thù trong lòng lại tăng thêm một bậc. Ánh mắt anh ta trần trụi mà đỏ chót, Cố Hòa Bình hiểu rằng, tối nay Mạnh Duy Tất là nhằm Chu Khải Thâm để đối phó.

Cố Hòa Bình vỗ vai Chu Khải Thâm, vốn định nói đừng tự tìm phiền toái, quay đầu đổi hướng đi là được. Nhưng sắc mặt Chu Khải Thâm cũng chả êm dịu hơn Mạnh Duy Tất là bao, mặt lạnh như sương, đao bổ búa khắc như nhau.

Vừa lướt qua nhau, hai người cùng dừng lại.

Mạnh Duy Tất lạnh lùng nói: “Bữa tiệc hôm đó gấp gáp quá, chưa kịp nói mấy câu trong lòng với Chu ca. Hai năm không gặp, có vẻ như Chu ca cũng không còn hăm hở như năm đó nữa rồi.”

Vẻ mặt Chu Khải Thâm hờ hững, thậm chí còn mang theo ý cười mờ nhạt, “Hiền đệ tuổi trẻ tài cao, nhưng vừa mới về nước cho nên vẫn là phải cố gắng học tập, dè dặt khiêm tốn đừng làm chuyện xấu, ít nhất có thể thăm dò nước sâu nước cạn. sẽ không khiến người không công chê cười.”

Anh tới tôi đi, đều đâm vào chỗ đại húy nhất của đối phương.

Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nãy của bố, sắc mặt Mạnh Duy Tất đen như chì, Chu Khải Thâm có thể giảng giải như thế chắc đã sớm biết kết quả rồi. Máu trong ngực Mạnh Duy Tất sôi lên, với giọng điệu lạnh lùng và kiêu ngạo nhất, tới gần anh:

“Lời dạy bảo năm đó của Chu ca, suốt đời khó quên. Đúng rồi, quên chúc mừng anh mất. Mà sai rồi, hẳn là chúc mừng Âm Âm mới phải nhỉ.” Đương lúc anh ta cười lên mắt mày đẹp đẽ hớm hỉnh, nói từng chữ từng chữ: “Ly hôn vui vẻ.”

Một tiếng “Âm Âm” kia đúng như dự đoán chính là một vị thuốc bào ruột(*), rõ rõ ràng ràng nói cho Chu Khải Thâm, Mạnh Duy Tất anh ta chính là trái tim lúc đầu đồng thời là mối tình đầu, xưa nay đều chưa từng thay đổi.
(*) Xuất phát từ câu thành ngữ “酒是穿肠药,色是刮骨刀” – Rượu là thuốc bào ruột, mà sắc là đao đẽo xương.

Nháy mắt đó, ngũ uẩn đều không(*), lí trí hoàn toàn biến mất, hai người ra tay gần như đồng thời.
(*)五蕴皆空: Năm yếu tố cấu thành thế giới đều không có thật nên không thể có chỗ trụ.

Chu Khải Thâm đấm vào gáy đối phương, Mạnh Duy Tất nghiêng đầu né tránh, đẩy anh lên vách tường, tư thế không hề nhỏ hơn anh.

Đều là những người đàn ông cao một mét tám lăm lại dùng nắm đấm để hỏi thăm mặt mũi đối phương, miễn không đánh tới mất mạng là được.

“Chu ca!” Cố Hòa Bình nhắm hai mắt lại, anh ta vẫn rất lí trí, tối nay bất kể ai bị quật ngã ở chỗ này cũng đều không có kết cục tốt đẹp.

Chu Khải Thâm đánh tới đỏ mắt, đã nóng lên rồi thì bố mẹ anh em vợ con đều không nhận, giơ chân lên đá Mạnh Duy Tất một phát. Mạnh Duy Tất vận động quanh năm nên tinh thần thể xác cùng sức lực hiển nhiên là hàng đầu, nhưng Chu Khải Thâm là người nào nào? Mấy năm đi bộ đội đã rèn luyện anh thậm chí khiến máu trong người anh cũng kiên cường.

Thái dương Mạnh Duy Tất nứt ra, máu chảy thành một đường dài, mà gò má Chu Khải Thâm cũng rách một miếng.

Chu Khải Thâm nâng mu bàn tay lên lau miệng vết thương, khóe mắt liếc qua vết máu đỏ sẫm, cơn tàn bạo chưa kịp bình tĩnh đã lần nữa bốc lên.

Người vây xem mỗi lúc một nhiều, quản lí công quán thấp thỏm đứng một bên, “Cố, Cố tổng, này, chuyện này…”

Cố Hòa Bình lạnh lùng nói: “Dám tiết lộ một câu về chuyện này, cái quán này của ông chờ ngừng kinh doanh đi là vừa.”

BYY nói: 

Âm Âm nhà tôi chỉ là cô gái để yêu, không được mắng cô ấy.

Mà Chu ca nhà tôi là lão già để thương, càng không được mắng anh ấy. Cả hai người này dù là ai cũng không được mắng. Tôi dùng cả tình yêu và sự bao dung để che chở hai người này đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play