Nước mắt rơi xuống là tĩnh lặng, là kìm nén, là tình không thành thật.
Mu bàn tay của Chu Khải Thâm bị phỏng, nước mắt lăn xuống, để lại một vệt dài trên bàn tay đó của anh.
Lão Trình và Cố Hòa Bình đưa mắt nhìn nhau, trong những tình huống nghiêm túc cũng không có lòng dạ nào mà mua vui. Lão Trình nháy mắt ra hiệu với Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu lập tức vô cùng hiểu chuyện bưng trà và trái cây lui ra. Ba người mượn cớ đi lên lầu, để lại nơi này cho bọn họ.
Chu Khải Thâm cũng không hỏi xảy ra chuyện gì, trực tiếp đưa tay cầm lấy điện thoại của cô.
Triệu Tây Âm vẫn chưa mất trí, nắm chặt không buông.
Chu Khải Thâm cũng không cứng rắn, chỉ ngồi xổm xuống, hơi thấp hơn so với cô, đôi mắt sáng ngời khẽ ngước lên. Đây là tư thế lắng nghe anh thường dùng, ánh sáng trong mắt nghiêm túc, dễ khiến người ta tin tưởng gửi gắm tâm tình.
Triệu Tây Âm bị ánh mắt của anh đánh bại, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Không sao, mẹ của em mua đồ cho em, em không thích, bà tức giận rồi cãi nhau thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT