(*) 我心向水,君心向山: Xuất xứ từ tập thơ《Sông núi hỏi lòng vua | Sơn thủy hỏi quân tâm》, do nhà thơ Giang Hiểu Anh sáng tác. Ý tứ là tim tôi thì ngóng trông sông suối, mà lòng vua thì ngóng trông núi lớn đồi rộng, nôm na chính là nói tâm ý tôi và lòng vua không chỉ về một điểm. Một câu nói đại thể cho ‘Người tôi thích, không thích tôi.’
“Tại sao hai người bọn họ li hôn?”
————————————————
Mạnh Duy Tất cũng không ngốc, lại nhìn không ra thì quả thật là thị lực anh ta kém quá rồi.
Cho dù trái tim có rơi xuống vực sâu cũng phải duy trì thể diện của người trưởng thành, cố gắng điều chỉnh sắc mặt đã trở thành chuyện anh ta phải thuộc nằm lòng. May thay giáo sư Phù không biết chuyện, vẫn cứ nói chuyện liến thoắng, chính là không để cho bầu không khí bị đóng băng.
Thức ăn ở căn tin bệnh viện không hề ngon, ngoài trừ giáo sư Phù ra thì cả ba người bọn họ gần như không có ai muốn ăn cả, gảy gảy vài miếng, cơm trong chén tựa hồ chỉ động một nửa.
Đương lúc lúng ta lúng túng thì Triệu Tây Âm có điện thoại, cô trả lời hai câu sau đó nói có việc, đúng lúc mượn được cái cớ thật hay để rời đi. Lúc đi ra khỏi phòng ăn, cô cảm giác như trút được gánh nặng, trọng trách trên người phảng phất nhẹ đi nghìn cân. Cô đi rất nhanh, hệt như lo lắng có người đuổi theo phía sau cô.
Tận khi ngồi trên xe taxi rồi cô mới dám quay đầu lại xem.
Trong ánh mặt trời nóng như thiêu như đốt, ngay cửa bệnh viện người ra người vào đông như nêm, hoặc là bị bệnh, hoặc là lo lắng, hoặc là mờ mịt, đọng lại thành hàng trăm hình thái của nhân gian.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT