Lão Trình tên Trình Cát, nhưng chơi chung với mấy người Chu Khải Thâm lâu, bọn họ cứ gọi lão Trình, lão Trình. Kể ra, anh nhỏ hơn Chu Khải Thâm nửa tuổi, còn trẻ thế này mà đã bị gọi bằng lão rồi. Ngoại hình của lão Trình cũng không phải là già, nếu phân loại thì phải là anh tuấn trưởng thành.
Lão Trình học đại học quân đội, cụ thể là chuyên ngành quan hệ quốc tế, rất có triển vọng. Anh cũng là một người không bình thường, học được một nửa, anh lại cảm thấy không có hứng thú, đóng gói quần áo ra Bắc làm lính. Sau khi chuyển nghề, anh không nghe gia đình, chạy đi buôn đồ cổ, chuyên bán đồ sứ, lăn lộn ở Tây Tạng hai năm, dựa vào việc mua đi bán lại của quý mà tích lũy một số tài sản phong phú.
Anh đã có chút danh tiếng trong giới đồ cổ Bắc Kinh, mấy năm nay không cần đích thân chạy đông chạy tây nữa, theo mục tiêu ban đầu, hoàn thành kế hoạch về hưu trước ba mươi tuổi sớm hơn thời hạn. Lão Trình lúc đó vừa trẻ tuổi vừa nhiều tiền, làm ông chủ đồ cổ, sống thoải mái phóng túng, tự thỏa mãn với bản thân.
Sau bữa ăn nhậu với bạn bè vào tối thứ Sáu, lão Trình từ Kiến Quốc về thằng nhà. Lão Trình uống rượu, cho nên bạn anh lái xe, anh chỉ đường lung tung, rẽ trái rẽ phải loạn xạ. Mà thật ra là anh toàn chỉ vào mấy đường thông thoáng vắng người.
“Cậu cứ rượu vào là lại chỉ đường linh tinh, sau này, trước khi ra khỏi nhà thì tự rót cho mình bình rượu ngũ lương* đi, tự giác một chút.”
(*) rượu ngũ lương: loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực
Lão Trình hạ cửa kính hóng gió, gió đêm hè mang hơi nóng, thổi tan mùi rượu. Anh cười, lên tiếng đáp lại, “Được thôi, cậu thanh toán tiền rượu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT