"Con mẹ mày thằng họ Vạn kia, mày điên rồi hả! Mày có ý thức được mình đang làm cái gì không!"

Tục Nghiêu kết nối với đối phương rồi gào lên, lộ ra cảm xúc hiếm thấy. Đánh với giặc ngoại xâm thì chẳng có vấn đề gì, thế nhưng chính mình lại bị người cùng một nhà tập kích. Tuy Hua tinh và Huyết Ngục tinh không giao thiệp, dù sao cũng cùng là con dân Tarot mà ra!

"Hừ, chưa bao giờ tao tỉnh táo như lúc này!" Vạn Đắc Khánh vẻ mặt dửng dưng xuất hiện, lạnh lùng mang theo chút trào phúng, "Giống nhau trời cao hoàng đế xa, chúng mày hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp còn nhà họ Vạn bọn tao thì vẫn luôn ở Huyết Ngục tinh đắm mình trong bóng tối âm lãnh, mày thử nói xem tao dựa vào cái gì!"

"Đây là lý do mày đánh đồng đội?"

"Mày nghĩ sao thì nó là vậy đấy." Vạn Đắc Khánh nở nụ cười, "Đã tung quyền cước thì sẽ không thể dừng lại. Không bằng Tục tướng quân thử đoán xem ai là kẻ thắng đi?"

"Mày còn muốn đoán? Bố mày từ nhỏ đã không biết chữ "thất bại" viết như thế nào. Huống chi, mày còn nghĩ việc bắt tay với đám thú nhân không có kẽ hở nào? Đế quân coi trọng Hua tinh hơn mày nghĩ nhiều lắm."

"Ông ta? Chỉ sợ chả mấy chốc lo cho mình còn chẳng nổi. Ha ha ha ha ha..."

Đường truyền bị cắt đứt, Tục Nghiêu mặt lạnh suy nghĩ tới việc Vạn Đắc Khánh nói, sắc mặt ngưng trọng ra lệnh cho Leslie: "Leslie, nhanh chóng liên hệ với chú Quan."

Quan Tuyết Phong đầu bên kia nửa ngày không nhận tin. Leslie trả lời: "Thưa thủ trưởng, thủ trưởng Quan đang họp ạ."

"Tục ca, anh tìm chú Quan làm cái quái gì?" Yến Kiệt hỏi.

"Vạn Đắc Khánh có thể âm thầm đánh vào đây, cũng có thể âm thầm đánh lên tinh cầu mẹ."

"Sao có thể? Chúng ta ít người còn cách gã tương đối gần, gã còn có thể xem xét. Trên tinh cầu mẹ nhiều quân như vậy sao gã dám?"

"Gã còn có gì không dám làm!"

Tục Nghiêu ban đầu cảm thấy không thể, thế nhưng nếu nhà họ Vạn đã lặng lẽ đưa người tới tinh cầu mẹ thì sao?

Tới nay phàm là tù lâu năm, chặn đánh giết hay muốn xử cực hình đều được áp giải tới Huyết Ngục tinh. Hơn nữa đâu phải chỉ có phạm nhân từ tinh cầu mẹ, tất cả trọng phạm đều được đưa tới tập trung tại Huyết Ngục tinh. Phi thuyền lui tới một lần trong tháng, mãn hạn tù sẽ phóng thích phạm nhân quay lại, áp giải phạm nhân mới đồng thời thay ca quản ngục.

Nếu như vậy thì dễ bàn rồi, nếu cha con họ Vạn lợi dụng điều này đưa kẻ không nên đưa lên tinh cầu mẹ thì thế nào?

Vạn Đắc Khánh tuổi không lớn, thế nhưng cha gã thì cũng 50 rồi. Ngục trưởng Vạn quản giáo nơi ấy ít cũng phải chục năm! Nếu quả thật muốn gây bất lợi cho Tarot, thời gian chuẩn bị dài lắm rồi. Hơn nữa Vạn Đắc Khánh còn dám đứng chính diện với anh, hiển nhiên không sợ hậu quả của việc nhà họ Vạn bị định tội phản quốc.

"Leslie mau lấy danh nghĩa phu nhân liên lạc Đế Hậu, truyền đạt tình huống trước mắt tới ngài ấy." Tục Nghiêu nói, "Liên lạc lại với chú Minh, dặn ông ấy phòng bị cẩn thận. Còn nữa, phía phu nhân phải cực kì để ý, ngàn vạn lần đừng để sơ xuất gì."

Leslie: "Yes sir!"

Tục Nghiêu ở trong cơ giáp theo dõi qua tình hình phía bệnh viện, cấp tốc ẩn thân đi vào khu chiến loạn.

Ngày càng nhiều người được đưa vào chữa trị, Nhạc Dao bắt đầu thấy rõ linh hồn nào của những người bị trọng thương hi sinh còn có thể chiêu về, nhìn một lát thì tiện tay giúp được việc. Khó quá thì đành bỏ qua, thế nhưng hỗ trợ xử lý vết thương với bôi thuốc thì cậu làm tốt. Cậu biết thân thể cồng kềnh của mình không hợp ở lại nơi này, thế nhưng quá thiếu người!

"Nhanh! Kéo đâu cho tôi mượn cái coi!"

"Thuốc liền vết thương! Ai còn thuốc liền vết thương?"

"Quần của cậu Tiểu Nhạc..." Một cô y tá hoảng sợ nhìn Nhạc Dao.

"Cái gì?" Nhạc Dao nhìn nhìn, "Không sao đâu."

"Trên tay, trên áo quần cậu trong lúc vô tình đều dính máu của các chiến sĩ. Ban đầu còn thấy dạ dày nhộn nhạo một trận, giờ cũng quen rồi, hay đúng hơn là cậu căn bản chẳng buồn để ý đến cảm nhận của chính mình nữa rồi.

Chưa bao giờ cậu nghĩ tới việc chiến tranh lại gần với mình tới như vậy, trải nghiệm này chỉ cần lần này là quá đủ rồi!

Sáu cận vệ trong đội vẫn theo sát Nhạc Dao, vừa bảo vệ cậu vừa bận bịu làm việc. Dì Với cũng từ khu nhà lạnh ra hỗ trợ, thú nhân Sarna tập kích quá bất ngờ! Trạm gác bên kia coi bọn chúng như đồng minh, điều này làm Sư đoàn Phi Lang rơi vào thế bị động.

Người bị thương cuồn cuộn không ngừng được đưa vào bệnh viện. Nhạc Dao hôm nay mới biết, so với la hét om sòm, sự ẩn nhẫn và tiếng rê.n rỉ ngột ngạt mới thật sự làm người ta khó chịu. Cậu mỗi ngày ở Phi Lang quen biết không ít binh lính. Lúc này nhìn sinh mệnh từng người một dần xói mòn, tâm lý khó chịu không nói nên lời.

"Tiểu Nhạc tiên sinh mau đi thôi, chúng ta không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa rồi." Hàn Mặc thấy cảm xúc của Nhạc Dao bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng.

"Cận vệ Trường nói đúng lắm, ngài nên về nghỉ ngơi cho thật tốt đi." Dì Với cũng nói, "Nơi này khẩn trương và ngột ngạt nên ngài không cảm thấy mệt thôi, về nhà nghỉ một lát là biết mặt nhau ngay ấy mà."

"... Cận vệ Trường và đội phó theo tôi về đi, để bốn người kia ở lại hỗ trợ." Nhạc Dao xử lý xong vết thương cho bệnh nhân trong tay rồi nói, "Vừa đúng lúc tôi có việc cần phải làm."

"Vâng." Hàn Mặc đáp. Nói thì nói vậy, trước khi đi anh để lại ám hiệu bằng ánh mắt cho những người ở lại.

Đội viên của anh nhận lệnh không nói thêm gì, mãi tới khi đội phó Chính và Nhạc Dao đi được một lúc mới đuổi theo phía sau.

Bọn họ chưa đi được bao lâu thì cũng có người gọi dì Với ra ngoài hỗ trợ, bà ấy đi rồi cũng không thấy quay lại.

Nhạc Dao về nhà, tắm rửa thay đồ mới rồi lấy nhang, bát gạo, bút lông, chu sa chờ thỉnh thần ra hết. Cậu về không phải chỉ nghỉ ngơi, còn muốn cầu phúc và vẽ bùa. Cậu để cận vệ Trường hỗ trợ kê bàn ra giữa sân sau, đem tất cả đồ vật đặt lên trên.

Cậu lấy nhang làm thô to hơn so với trước kia, từng cái y như chày cán bột. Không chỉ có nhang mà còn có hoa quả, đồ ngọt làm đồ cúng. Cậu mặc lên đạo bào mà mấy người trong đội cận vệ chưa từng được nhìn thấy, về cũng không mặc đồ chống nắng đã ra khỏi nhà.

Bên ngoài hơn 50 độ, nếu không phải đá tinh hà chi tâm trên cổ và trên tay phát huy tác dụng, chỉ sợ đã shock nhiệt mà chết rồi

"Tiểu Nhạc tiên sinh, đây là?"

Mặt trời còn chưa có xuống núi, cứ phơi nắng như vậy sẽ bị cháy da mất.

"Shhhhh!" Nhạc Dao làm dấu im lặng. "Giúp tôi để ý đừng để người lượn lờ trước cửa. Còn nữa, giữ yên lặng nhé."

"Vâng."

Hàn Mặc không biết Nhạc Dao làm cái gì, nhìn thì giống như muốn làm phép, thế nhưng anh chưa từng thấy bao giờ.

Nhạc Dao thả đá ở bốn góc sân, cắn ngón tay nhịn đau vẽ bùa lên bề mặt đá, trở lại giữa sân châm nhang cắm vào bát gạo. Cậu nhắm mắt ngưng thần, thả lỏng cơ thể, thì thầm trong miệng: "Bẩm báo hỗn nguyên Đạo giáo chủ Thượng Huyền Đàn Lý lão quân, Tam Cung Tà Hoàng Quá mẫu, Lư Sơn Tam Quan Cửu Lang Thần...... Mời văn võ chúng quan viên tới, giá mã lâm cung thỉnh ra điện, trợ đệ tử cứu vạn dân. Đệ tử một lòng chuyên cầu xin, cầu xin chúng tướng tốc buông xuống......"

Nhạc Dao niệm xong một lần, niệm lần thứ hai thì rung chuông trong tay, lần này không phải là khủng long con mà là chuông đồng bát kinh, đều là đồ đặt làm khi còn ở trên tinh cầu mẹ. Cậu một bên rung chuông, đồng thời duy trì bước chân từ đầu tới cuối. Tốc độ từ đầu tới cuối như một, từ từ chậm rãi. Kỳ quái ở chỗ, giọng nói chầm chậm ấy lại tạo cho người ta cảm giác bầu không khí thần thánh không thể xâm phạm.

Mấy người Hàn Mặc canh gác xung quanh, không một ai dám hé răng. Lúc này, một người không xa bước đi vội vã tới.

Vì mặc đồ chống nắng nên Hàn Mặc phải nhìn kỹ mới ra, là dì Với.

Một lát sau, một cơn gió lớn nổi lên từ giữa bàn đồ lễ, thổi bay cả đạo bào của Nhạc Dao, bay phần phật trong gió. Nhạc Dao đứng im không niệm chú, chuông vẫn lắc đều.

Đáy mắt dì Với ánh lên vẻ nghi hoặc, lúc này Nhạc Dao "ầm!" một tiếng đập chuông úp xuống bàn. Một tiếng qua đi, gió cũng ngừng lại. Nhạc Dao nhanh chóng niệm chú.

Không ai nghe được nội dung cụ thể, cũng không ai lên tiếng. Thế nhưng bọn họ đều thấy trên trán Nhạc Dao phủ kín mồ hôi. Không biết do nóng hay do phù phép làm mất sức.

Mãi tới khi Nhạc Dao mở mắt bọn họ mới phát hiện, nhang đèn đang chậm rãi cháy giờ đột nhiên tăng tốc! Giống như có thứ gì đó phía trên đang hút nó lên.

Nhạc Dao ngẩng đầu nhìn khói bay lên, giờ mới quay lại nhìn: "Bác sao lại tới đây ạ?"

Dì Với lộ ra vẻ mặt đau lòng: "Tới gửi cho ngài ít đồ thôi ạ."

Nhạc Dao trả lời: "Bên ngoài nóng lắm, vào nhà đã."

Dì Với gật đầu. Bà sau khi vào nhà thấy người khác chưa vào thì âm thầm nở nụ cười, lấy một lọ nhỏ từ trong túi áo: "Ngài mệt mỏi cả ngày ở bệnh viện rồi, hôm nay còn nổ lớn như vậy ảnh hưởng tới thính giác, chú Lưu không yên tâm nên nhờ tôi mang cho ngài thuốc dưỡng thai ạ."

Nhạc Dao nghe thấy là thuốc dưỡng thai thì nhận thấy. Lọ rất nhỏ, bên trong là chất lỏng màu xanh nhạt. Cậu cầm trong tay một lát, tâm lý đột nhiên dâng lên cảm giác quái dị. Ánh mắt cậu lại rơi trên khuôn mặt dì Với, nở nụ cười: "Cảm ơn bác ạ."

Dì Với nói: "Ngài uống thử xem, hương vị chắc vẫn vậy."

Cảm giác quái dị càng dâng lên. Nhạc Dao đang do dự, thiết bị cuối nhà đột nhiên vang lên giọng Leslie: "Phu nhân, đừng uống nó!"

Nhạc Dao vội vàng đặt xuống đậy nắp: "Đê chút nữa muộn muộn rồi cháu uống, đi nghỉ ngơi đã ạ."

Nói xong cậu hướng ra ngoài gọi: "Cận..."

Hai chữ "vệ Trường" chưa kịp thốt ra, dì Với còn đang cười hiền hòa đột nhiên vươn tay dùng sức kéo lại, thít chặt cổ Nhạc Dao. Nhạc Dao toàn bộ thân thể đập lên người bà ta, phát hiện cánh tay người này có lực vô cùng!

Đây không phải dì Với, tuy lớn lên giống nhau nhưng Nhạc Dao phát hiện mùi hương của họ khác hẳn nhau. Trước kia rõ ràng không thấy dị thường, giờ tiếp xúc gần mới thấy sự khác biệt. Nhìn qua thì vẫn là dì Với, ngửi kĩ thì không phải.

Cậu trong lúc hoảng loạn thấy Hàn Mặc xông vào, tận lực ổn định tâm lý. Lúc này "dì Với" cầm một thiết bị giống như đèn pin cỡ nhỏ chĩa thẳng vào bụng cậu!!!

"Chúng mày tốt nhất đừng manh động!" Dì Với giả mạo nói với người đội cận vệ, "Quả đạn pháo quang năng cỡ nhỏ trên tay tao chỉ cần 1s thôi, thủ trưởng phu nhân của chúng mày sẽ thành một đống thịt vụn đấy."

"Rốt cuộc bà là ai?" Cận vệ Trường sắc mặt khó coi, đáy mắt lóe lên tia ảo não.

"Tao là ai không quan trọng, quan trọng là... Lần này chúng mày thua chắc rồi." Dì Với giả ấn một cái lên "thiết bị điện" trên tay, một âm thanh chói tai vang lên.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!"

Một cảm giác đau nhói xuyên qua đại não, Nhạc Dao hét ầm lên thành tiếng.

"Sao rồi Sư đoàn trưởng Tục? Giờ thì biết chữ "thua cuộc" viết ra sao chưa? Hahahahahah!"

Tiếng cười của Vạn Đắc Khánh vang vọng bừa bãi trong khoang cơ giáp của Tục Nghiêu, phảng phất như thể thắng lợi đã là của chúng.

"Nghe tiếng kêu thảm thiết của vợ mình là cảm giác vi diệu lắm đúng không? Ai nghĩ được nhỉ, phòng ngự một vạn lần lại không đề phòng người nhà mình."

"Thì sao? Mày muốn cái gì?"

Tục Nghiêu nhả từng chữ qua hàm răng nghiến chặt của anh. Leslie biết anh đang tác chiến nên không chiếu ảnh lên, thế nhưng cái kẻ đóng giả dì Với lại thông qua Vạn Đắc Khánh lại đem Nhạc Dao tới trước mắt anh!

"Dễ thôi. Mày rút quân khỏi Hua tinh, tao cân nhắc thả phu nhân ra."

"Rút quân?" Tục Nghiêu hỏi, "Mày đang lảm nhảm cái quái gì vậy?"

"Tao giống như đang đùa lắm à? Hay đúng hơn, Sư đoàn trưởng Tục không đặt nặng địa vị của bạn đời và đứa con trong lòng?" Vạn Đắc Khánh cười nói, "Tao nghe nói mày số tốt, một lần có thể làm cha của ba đứa con cơ mà. Thế nhưng nếu hôm nay mày không đồng ý lời đề nghị của tao, tin tao đi, tao chỉ sợ rằng một đứa cũng sẽ không để lại cho mày."

"Vậy thì đừng để lại." Tục Nghiêu quyết đoán, "Hàn Mặc, rút người của cậu ra ngoài đi."

"Thủ trưởng?!"

Cận vệ Trường ngạc nhiên nhìn máy truyền tin. Tuy không phải video toàn tức, dù không nhìn thấy người nhưng mệnh lệnh này cũng làm anh đủ sợ hãi.

"Thi hành mệnh lệnh!"

Hàn Mặc liếc nhìn Nhạc Dao, thấy Nhạc Dao bị kìm kẹp mặt đỏ au, ánh mắt cũng có chút vụn vỡ. Âm thanh ban nãy hiển nhiên có sức công kích cực lớn với cậu.

Đầu Nhạc Dao đau như muốn nứt ra, một chút khí lực cũng không có. Trước mắt có chút mơ hồ, thế nhưng cậu có thể nghe thấy những gì Tục Nghiêu nói. Thanh âm Tục Nghiêu truyền tới qua máy truyền tin của ai thì không biết, thế nhưng cậu nghe được hết.

Cậu hơi cong cong khóe miệng: "Đúng rồi, không thể rút quân..."

Thanh âm kia nhẹ tới mức khó mà nghe được, thế nhưng Tục Nghiêu có thể thấy thông qua hình ảnh. Anh có thể đọc ngôn ngữ môi, qua nhiều năm như vậy lại chỉ vì biết ngôn ngữ môi mà cảm thấy cực kì khó chịu!

Anh vừa nói, dì Với giả mạo bên này lại dùng sức ghìm Nhạc Dao lại. Nhạc Dao liều mạng chống cự, thể lực cậu vốn chẳng có bao nhiêu, đừng nói là lúc này. Cảm giác nghẹt thở ập tới, trước mắt cậu dường như biến thành một màu đen!

Tục Nghiêu nhìn không được hét ầm lên: "Vạn Đắc Khánh! Thằng khốn nhà mày đừng có được voi đòi tiên!"

Vạn Đắc Khánh cười rộ lên: "Rút lui?"

Tục Nghiêu nghiến răng: "Được, rút lui."

Vạn Đắc Khánh nói: "Thế có phải tốt không. Tao công nhận, quý ngài Sư đoàn trưởng Tục đây không phải kẻ bội tình bạc nghĩa. Mạc Hiền mau đưa người tới, chờ tới lúc Sư đoàn trưởng Tục rút quân thì đem người trả cho gã."

Dì Với giả mạo nở nụ cười: "Vâng thưa thiếu gia."

Nhạc Dao có chút đứng ngồi không yên, vẫn cố gắng xốc lại tinh thần để không mất ý thức. Cậu bị siết cổ lôi ra ngoài cửa, lập tức bị ném lên một phi hành khí.

Vạn Đắc Khánh ra yêu sách: "Tao chỉ cho mày một canh giờ thôi Sư đoàn trưởng Tục. Trong vòng 1 tiếng, người của sư đoàn Phi Lang không mang theo một mảnh cơ giáp nào rời khỏi Hua tinh, bằng không đừng trách tao không khách khí với máu thịt mày đặt đầu tim. Còn nữa, đừng nghĩ tới chuyện dùng quân đoàn vong linh đối phó với tao. Tao phải xác nhận mọi thứ an toàn mới thả vợ mày ra, nếu như có biến động dù là nhỏ nhất tao cũng không dám chắc nó và đám nhãi con nhà mày an toàn đâu. Mày cũng biết đấy, đám thú nhân tính tình táo bạo, không kiên nhẫn tốt bụng như tao đâu."

Tục Nghiêu hừ lạnh: "Thì?"

Vạn Đắc Khánh đột nghiên chau mày, cảm thấy ngữ khí Tục Nghiêu có gì đó không đúng lắm.

Tục Nghiêu chậm rãi lấy ra mặt dây chuyền đeo trước ngực.

Là nửa còn lại của tinh hà chi tâm, cũng chính là mặt đá vuông cùng một cặp với cái đưa cho Nhạc Dao.

Leslie đã rõ ý Tục Nghiêu, từ thiết bị cá nhân hỏi: "Ngài xác định phải làm vậy?"

Tục Nghiêu nhẹ nhàng nhấn hai cái vào mặt dây chuyền. Con mắt anh vẫn dán lên Nhạc Dao, nhìn Nhạc Dao tái nhợt kiên cường chống đỡ không nhắm mắt làm anh cực kì đau lòng.

Nhạc Dao bị ném lên mặt đất. Cậu vô lực dựa vào góc phi hành khí, tay luôn che chở vùng bụng. Trải qua công kích sóng âm cả cơ thể đều rã rời, đau đớn dường như tập trung hết ở vùng bụng và eo.

Phi hành khí vẫn đang bay, Nhạc Dao cố hết sức nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trời vẫn sáng, chưa biết khi nào mới tối, càng không biết tới khi nào mới có thể thoát khỏi tình trạng hiện tại. Con của ta, các con còn có thể chịu đựng nữa không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play