Nhiều lắm cũng chỉ 15 giây, con trai lợi hại chắc cũng chỉ 30 giây đến 1 phút là cùng chứ gì.

Việc này không vội, hai vợ chồng cũng không giục ông làm gì cả. Cha Tục thắng được hai nén vàng nhỏ, ông cất vào ngăn kéo của mình. Hiện không còn là bộ bài nhà nghèo Nhạc Dao cắt bằng giấy đóng dấu nữa, hiện bọn họ chơi bằng bộ bài chất lượng tốt có cả bàn riêng. Trên bàn là 4 ngăn kéo để cất tiền cược.

"Thí nghiệm thế nào? Cha đứng à?"

"Thế nào cũng được ạ." Nhạc Dao nói.

"Vậy thì ngồi đi ạ." Tục Nghiêu đứng dậy, kéo ghế sofa sang. Bọn họ đang phòng khách trong nhà của mấy người Kỷ Phong Vũ. Phòng khách lớn, sofa cũng lớn, ngồi xuống rất thoải mái.

Tục Nghiêu liếc nhìn Nhạc Dao: "Dán lên là được à?"

Nhạc Dao: "Vâng."

Tục Nghiêu không khách khí, "bẹp" một phát dán bùa lên ngực cha Tục.

Không có keo nhưng lá bùa kia dính chặt vô cùng. Đôi mắt cha Tục cũng dừng lại. Trợn trừng y như tượng sáp, không nhúc nhích một ly.

Tục Nghiêu: "Cha cảm thấy thế nào?"

Cha Trục trừng mắt không nói được câu nào. Vừa nhìn đã biết không phải giả, lá bùa thật sự có tác dụng.

Tục Nghiêu hỏi: "Cha có thể nghe thấy chúng ta nói gì không?"

Nhạc Dao trả lời: "Có thể ạ, ông ấy chỉ không nhúc nhích được thôi."

Tục Nghiêu: "Cha kiên trì một lúc, con thử xem hiệu lực của bùa là bao lâu."

Người khác cũng tò mò lắm, đặc biệt là Nhạc Dao. Cậu muốn biết lá bùa hiệu lực lâu nhất 15 giây vào tay Tục Nghiêu thì sẽ kéo dài được bao lâu.

1 phút trôi qua, cha Tục ngây như phỗng.

2 phút trôi qua, cha Tục vẫn ngây như phỗng...

Hạng Tinh: "..."

Đột nhiên bà thấy chồng mình đáng thương.

5 phút trôi qua, cha Tục vẫn ở im một tư thế không nhúc nhích. Tục Nghiêu không đợi nữa, xé bùa xuống. Cha Tục ngồi im thêm tầm 3 giây rồi chậm rãi giật giật cổ: "Có lâu quá không vậy?"

Nhạc Dao cũng như rơi vào cõi mơ, từ nhỏ cậu đã nghe qua câu chuyện về cao nhân huyền thuật sư có thể vẽ bùa định hồn tác dụng cực lâu, thế nhưng đời trước cũng chưa có gặp qua. Cậu vẽ kéo dài được 15 giây, sư phụ đã coi cậu cực kì ưu tú rồi, ai biết!

Cậu càng cảm thấy Tục Nghiêu đang giấu bí mật khó nói, có khi chính Tục Nghiêu còn chẳng biết. Không thì sao lại lợi hại tới vậy chứ? Đây đâu phải năng lực người bình thường có thể có.

Tục Nghiêu cầm lá bùa vừa gỡ xuống trên tay, quay qua hỏi Nhạc Dao: "Có dùng lại được nữa không?"

Nhạc Dao nói: "Cái em vẽ thì không, của anh thì không biết. Hay thử dán lại xem?"

Tục Nghiêu lại kề sát bùa vào người cha Tục, cha Tục lại thành tượng sáp lần nữa!

Nhạc Dao ngậm miệng nửa ngày mới thì thầm: "...Chồng yêu của em biế.n thái quá đi!"

Tuy rằng bùa tái sử dụng được giống như bảo bối vô hạn, rất tốt thế nhưng cũng chứng tỏ năng lực của Tục Nghiêu cực kì đáng sợ. Nhạc Dao từ xưa tới nay chưa từng thấy ai có "skill" xịn xò tới vậy, cậu tính không ra kiếp trước kiếp này của chồng. Tục Nghiêu tới từ đâu, muốn đi đâu, có kiếp nạn gì, toàn bộ đều bói không ra nổi.

Nếu như người này không vừa vặn nên duyên vợ chồng với cậu, chắc cậu tiến hóa thành yêu tinh chanh chua lét rồi. Trên người Tục Nghiêu có đủ thứ mà một huyền thuật sư ao ước.

"Nếu vậy thì bùa thiên nhãn trước kia tôi vẽ có tái sử dụng lại được không?" Tục Nghiêu hỏi Nhạc Dao.

Nếu có thể sử dụng nhiều lần, mấy người kia liệu có biết chỉ cần một lá bùa đã có thì sẽ luôn mở được thiên nhãn không nhỉ. Chỉ sợ bọn họ sẽ bớt sợ hãi với sự tồn tại của vong linh.

"Chắc là không đâu. Bùa thiên nhãn chỉ dùng với vật sống, bản chất khác với phù văn sử dụng lên vong linh." Nhạc Dao nói, "Nếu chồng không yên tâm thì chúng ta thử một lần, tránh lãng phí còn mua thêm việc cho anh nữa."

"Ừ." Tục Nghiêu đi vào lấy một lá bùa thiên nhãn.

Bùa này có sẵn. Anh cầm lá bùa khai thiên nhãn cho một người trong đội cận vệ, sau đó tái sử dụng trên một người khác. Sự thật chứng minh Nhạc Dao nói không sai. Bùa chỉ dùng được một lần, sử dụng xong hình vẽ bên trên sẽ phai màu.

"Ở lần hẹn sau, đưa cho Đế Quân vài lá bùa định hồn là được rồi ạ." Nhạc Dao nói, "Còn bùa phá hồn, cá nhân em thấy khả năng cần sử dụng không lớn, vì tính chất của nó là công kích giống như làm nổ tung một người ấy."

"Ừ, để tôi suy nghĩ thêm một chút." Tục Nghiêu dứt lời định nói với cha hai câu, kết quả quay lại thì thấy ông cụ vẫn bị cố định một chỗ, mấy người còn lại trừ Nhạc Dao cũng nhấc mông bê ghế ra rõ xa.

Tục Nghiêu hơi buồn cười, gỡ bùa xuống rồi kéo Nhạc Dao: "Vậy bọn con về trước, mọi người cứ tiếp tục nhé."

Tục papa uốn éo cái cổ, vẫy vẫy tay.

Tục mama lúc này mới nói: "Sớm biết con trai có thứ bảo bối thần kì này đã kêu nó lấy ra rồi, ông không nghe lời tìm con trai biến ông thành tượng gỗ!"

Tục papa: "Tôi có lúc nào không nghe lời bà chứ?"

Tục mama: "Tôi đan rổ để đựng đồ thủ công, ông một hai muốn giật làm mũ! Muốn sửa lại để đội cho đẹp tôi không nói, sửa một hồi lại thành thùng đựng nước... Ưm ưm!"

Papa che miệng mama lại: "Vợ à! Trên đời chỉ có vợ là người tốt nhất!"

Mama: "..."

Phía sau là một tràng ồ lên cười. Tục Nghiêu lắc đầu, dẫn Nhạc Dao vào phòng.

Nhạc Dao nói: "Tính cách cha mẹ tốt lắm, nhưng chẳng giống anh chút nào hết."

Tục Nghiêu trả lời: "Ừ. Chắc do tách ra quá sớm."

Thật sự mà nói anh cũng không nhớ rõ tính cách cha mẹ hồi xưa thế nào, dù sao thì bọn họ mất vào cái lúc anh còn quá nhỏ. Nhưng anh nhớ rõ mẹ anh dịu dàng lắm, lúc nào bà cũng vui vẻ cười đùa, gia đình hòa hợp không một tiếng cãi vã.

Nghĩ tới hành động ban nãy của cha mẹ, Tục Nghiêu hỏi Nhạc Dao: "Mấy quả trứng của em nở hết chưa?"

Nhạc Dao trả lời: "Chưa nha! Hai quả to nhất chẳng có động tĩnh gì hết, hay trứng hỏng rồi?"

Tục Nghiêu: "Chắc không phải đâu."

Nhạc Dao suy nghĩ, thôi thì quyết định đi soi lại một lần nữa thử xem.

Sau khi trở về, Tục Nghiêu vẽ thêm hai lá bùa nữa. Nhạc Dao bật flash trên máy truyền tin, chỉnh lên cường độ ánh sáng lớn nhất, cẩn thận lấy quả trứng soi soi trong bóng tối...

Cậu đã tra trên mạng rồi, rùa nhỏ được ấp trong trứng tới thời điểm nhất định, ở trong bóng tối dùng đèn soi có thể thấy tơ máu trong vỏ trứng, còn có bóng con non bên trong. Cậu cầm máy truyền tin soi nửa ngày cũng không thấy cái gì gọi là tơ máu. Bên trong tối thui nhưng không phải hình con rùa, hơn nữa xung quanh còn có màu trắng trắng.

Chẳng lẽ là trứng chưa thụ tinh?

Nhạc Dao soi nhiều lần lắm rồi, soi đi soi lại cả hai quả đều chẳng thấy con rùa nào. Trứng trước kia ấp ra rùa con đều có vết rạn trên vỏ, vỏ cũng mỏng dần cho tới khi còn một lớp màng mỏng để con non chọc thủng, chào hỏi với thế giới bên ngoài. Hai quả trứng trong tay nhìn thế nào vẫn thấy nó y chang trước.

Cậu chụp cái ảnh trứng đang được soi flash cường độ mạnh upload lên forum dành cho thú cưng, cầu cứu cư dân mạng.

Cư dân mạng X: Vừa nhìn đã thấy không nở được, bên trong khẳng định không có rùa.

Người già lv 100: Căn cứ vào nhiều năm nuôi rùa, tôi mạnh dạn cá hẳn 200% bên trong trứng chẳng ấp ra cái gì.

Thỏ phi phi: Chỉ mình tôi thấy... Mấy quả trứng này quen quen à?

Alpha thu hoạch cơ: Tôi cũng nghĩ mình nhìn thấy ở đâu rồi, màu sắc sặc sỡ!

Kiệt hi: Đây chẳng phải mấy quả trứng của Nhạc tam thiếu hả? Chủ thớt là...

Nhạc Dao không nghĩ tới chuyện mình tới đây cũng bị nhận ra, thế nhưng cậu cũng chẳng vội vàng xóa bài. Một vài người thuộc dạng senior member đều nói bên trong trứng không có rùa nhỏ gì hết. Cậu cân nhắc, cầm trứng trong tay nhẹ nhàng quơ quơ, thấy bên trong không có cảm giác chất lỏng lưu động thì cắn răng đập vỡ vỏ!

Bên trong lòi ra một đống bông!

Nani!

Phản ứng đầu tiên của Nhạc Dao là Tục Nghiêu bị lừa rồi, cửa hàng nhất định trà trộn thật giả để bán. Ngẫm lại thì giả dối cũng chẳng ai làm kiểu này, người mua biết sẽ tới phàn nàn. Cậu tò mò gỡ bông ra, gỡ xong thì sững sờ.

Bên trong giấu một sợi dây chuyền.

Dây chuyền màu bạc, dây xích tương đối nhỏ nhắn. Thứ đáng chú ý hơn là mặt dây chuyền. Mặt dây chuyền là một viên đá trong suốt màu xanh lam, không biết là đá gì nhưng đã được mài bóng loáng, sờ lành lạnh. Thần kì ở chỗ nó chỉ là một viên đá tròn tròn nho nhỏ, to hơn viên đậu hà lan một tẹo thôi nhưng lại có một luồng khí dao động chầm chậm xung quanh, giống như sao băng chạy quanh một tinh cầu vậy.

Nhạc Dao chưa từng thấy qua thứ này, dù là đời trước hay đời này.

Cậu có ngu ngốc cũng biết rõ rồi, trứng cái gì mà trứng, rõ ràng là Tục Nghiêu làm. Cậu đập vỡ quả còn lại, bên trong cũng là một cục bông mềm mềm, giấu bên trong lại là một cái lắc tay.

"Thích không?" Tục Nghiêu không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Nhạc Dao, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, sau đó đeo dây chuyền cho cậu.

"Thích chứ." Nhạc Dao đáp, "Anh mua lúc nào đấy?"

"Tháng trước tìm người đặt hàng. Vật này có thể không mua được." Tục Nghiêu nói, "Đây không phải là đá quý thông thường, là đá năng lượng đấy. Em đeo vào có cảm giác gì khác không?"

"Rất mát mẻ." Nhạc Dao nói, "Nhưng không lạnh. Thật sự rất thần kì á."

"Nơi này nhiệt độ không cao nên lúc đeo không biểu hiện rõ, chờ tới khi về Hua tinh em sẽ rõ ràng về sự lợi hại của nó." Tục Nghiêu đáp, "Vốn định làm thành nhẫn cho em nhưng nhà thiết kế nói viên đá to không hợp làm mặt nhẫn, vì vậy làm thành dây chuyền và lắc đeo tay."

"Em có thể nói nó quá hợp ý em không? Em không thích nhẫn lắm, cảm giác làm việc không thuận tiện." Nhạc Dao nâng tay nhìn viên đá nhỏ, "Nó vốn như vậy ạ? Bên ngoài là một luồng sáng di động."

"Đúng rồi. Hơn nữa ánh sáng còn biến hóa theo góc nhìn, không tin em thử nhẹ nhàng lay động nó xem."

Nhạc Dao làm thử, quả vậy. Dù cậu có lăn qua lăn lại theo góc nào thì vòng sáng cũng ở vị trí ban đầu, giống như chỉ có viên đá di chuyển còn quỹ tích xoay quanh thì bất biến, mới mẻ vô cùng.

Lắc tay đính mặt đá cũng vậy, dây xích nhỏ hơn dây chuyền một chút. Nhạc Dao nâng cổ tay nhìn nhìn: "Sao không làm hai cái ạ, của anh một cái còn em một cái í?"

Tục Nghiêu kéo Nhạc Dao vào thư phòng, lấy một hộp nhung trong ngăn kéo ra: "Em mở cái này ra thử xem."

Nhạc Dao không rõ lắm, đoán xem bên trong có phải thứ giống như cậu đang đeo trên cổ hay không. Cậu mở ra, bên trong cũng là dây chuyền và lắc tay, thế nhưng mặt đá thì khác cái của cậu.

Dây chuyền và lắc tay của cậu đều là mặt đá viên tròn, còn của Tục Nghiêu là dạng mặt khối, hai khối chữ nhật to nhỏ khác nhau. Mặt dây chuyền thiết kế giống như đá tự nhiên, một mặt phẳng còn một mặt xù xì, đều là một màu xanh biếc. Mặt xù xì lại có một chỗ lõm xuống, như thể vốn dĩ bên trên có đặt một viên ngọc.

Mặt dây chuyền trên cổ và mặt đá treo trên tay tới từ đâu, đáp án đã rõ.

"Ban đầu tính mua đồ làm sẵn hoặc lựa một ít đá quý khác cho em. Chọn tới chọn lui chẳng ưng cái nào, dứt khoát cắt nó ra làm đôi thôi, làm thành một cặp." Tục Nghiêu nói, "Khối đá này gọi là Galaxy heart, là một loại đá năng lượng hiếm thấy. Đừng vội xem thường kích cỡ của nó, năng lượng ẩn chứa bên trong không thể xem thường đâu. Hai viên châu em đeo là loại có năng lượng lớn nhất, màu sắc cũng trong nhất. Đưa thứ tốt nhất cho người tôi yêu nhất, như vậy không tốt sao?"

"Vâng ~, em thích lắm nè. Cảm ơn anh." Nhạc Dao cười híp mắt, đuôi mắt cong thành trăng non. Có vòng sáng xung quanh, viên đá này giống như vật sống vậy.

Nhạc Dao nâng lên nhìn: "Đặt nó trong trứng, anh không sợ em ném đi à?"

"Nếu xảy ra tình huống ấy, Leslie sẽ lên tiếng nhắc nhở."

"Ừ nhỉ."

Nhạc Dao yêu thích không buông tay sờ sờ, sau đó đặt hai viên ngọc nhỏ lên mặt dây chuyền vuông của Tục Nghiêu, nhìn nó vừa khớp vào rãnh than thở: "Tay nghề tốt ghê, cắt vừa khớp luôn nè."

"Hình như tôi đưa sai rồi thì phải? Đưa mặt dây chuyền vuông cho em, còn mặt ngọc tròn tôi giữ lại." Tục Nghiêu cười cười nhỏ giọng bên tai cậu thì thầm, "Rõ ràng phải là em bao lấy tôi mới đúng."

Nhạc Dao: "...... Không cho!"

Cái đồ lão già lưu manh! Những lúc như thế này vẫn suy nghĩ bậy bạ được!

Tục Nghiêu nhìn Nhạc Dao làm động tác nửa phòng bị, ôm ngang cậu vào lòng: "Không cho thì không cho, dù sao thì em cũng là của tôi rồi."

Nhạc Dao chỉ chỉ mình: "Cái này thì cho anh được."

Chỉ chỉ vào dây chuyền: "Cái này thì không cho."

Tục Nghiêu: "Là em nói đấy nhé."

Nhạc Dao: "..."

Nhạc Dao đã hiểu cái gì gọi là tự cầm đá chọi vào chân mình.

Ngày hôm sau dậy hơi muộn, trạng thái tinh thần Nhạc Dao lại không tệ lắm. Tục Nghiêu vẫn không ở nhà như trước. Đối với việc này Nhạc Dao cũng quen rồi, thức dậy rồi dùng bữa, sau đấy thì nghe lời Tục Nghiêu xem thiếu gì thì mua cái ấy.

Sách mua cho vong linh Phi Lang đã xong xuôi, việc này Yến Kiệt phụ trách. Chu sa, bột giấy và mấy thứ dùng để vẽ bùa và làm phép cũng đã sắm đủ. Còn có mấy thứ của lũ nhóc bốn mùa đều đã đủ, thuận tiện sắm thêm chút đồ cho hai cụ. Mua thêm chút quà cho các quân nhân Sư đoàn Phi Lang nữa là xong.

Nhạc Dao không biết sở thích của từng người, nhiều người như vậy cũng không chỉ mua quà cho mỗi mình các vong linh, mua chút nguyên liệu làm đồ ngọt đợi lúc về xuống thương lượng với nhà bếp, làm chút điểm tâm cho các chiến sĩ. Dù sao cũng không phung phí chi phí quân sự, chắc chẳng sao đâu nhỉ.

"Yến công thích ăn món gì không? Nói thử xem rồi cùng nhau đi mua." Nhạc Dao nói.

Yến Kiệt không lên tiếng.

"Yến công?" Nhạc Dao tiến lại gần, vẫn không gọi được người hoàn hồn.

"Yến Kiệt!" Nhạc Dao lớn giọng.

"Ai!" Yến Kiệt giật mình, "Có chuyện gì thế cậu Tiểu Nhạc?"

"Anh không sao chứ?" Mấy hôm nay người này toàn chạy lông nhông bên ngoài nên cậu cũng không chú ý, nhìn thế nào lại thấy hình như ngủ không ngon nhỉ, vành mắt đen thui.

"Không có chuyện gì." Yến Kiệt nói, "Ngài gọi tôi có việc gì không ạ?"

"Ngài cái gì mà ngài, đừng quá khách khí như thế. Tôi chỉ muốn hỏi anh thích ăn điểm tâm gì thôi, chúng ta cùng mua nguyên liệu."

"À... Cái gì cũng được ạ." Yến Kiệt nói xong, hồn lại vắt vẻo trên cây.

Nhạc Dao thấy không đúng lắm, gặp Hàn Mặc thì hỏi: "Yến công có sao không cận vệ Trường? Sao cứ như người mất hồn thế?"

Hàn Mặc đáp: "Chẳng có gì đâu ạ, đại khái là có chuyện buồn."

Nhạc Dao: "Buồn? Buồn cái gì chứ?"

Hàn Mặc cười nói: "Tổng giám đốc Dương Hằng Thiên lần này theo chúng ta về Hua tinh làm khảo sát ban đầu. Yến công sáng nay bị thủ trưởng phân làm phụ tá cho Dương tổng. Yến Công có chút sợ Dương tổng, tuy rằng tôi cũng không hiểu tại sao."

Nhạc Dao: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play