Đàm Nhu ngồi canh lửa, không biết bên ngoài như thế nào nhưng hiện giờ Đàm Nhu lại thấy tủi thân, vừa gặp sư phụ không lâu đã bị lạc mất, Trung Phiên không cứu được, Tuệ Liên vẫn còn ở Huyết Giáo.

Nàng vừa nghĩ vừa tủi, sao mọi chuyện lại ra thế này.

Đông Cung Vong Quốc cũng mang nỗi nhớ người, Chiêu Phong từ khi xa Đàm Nhu đã vùi mình trong thư phòng làm việc đọc sách đến tối muộn, đêm nay cũng thế Khanh Bình và Mã Bằng đều thay nhau túc trực bên cạnh đến ngủ gật.

Mã Bằng đứng gục đầu xuống ngủ, Chiêu Phong không thèm nhìn cầm quyển sách đánh huynh ấy một cái.

" Mã Bằng, hết giấy rồi.

"
Mã Bằng liền đi lấy giấy, Chiêu Phong đọc sách vẫn rất tỉnh, mấy bức tranh để trên bàn vẫn chưa vẽ xong, chờ Mã Bằng lấy giấy cũng khá lâu, Chiêu Phong vừa khua tay đã làm chén trà rơi xuống vỡ đôi, vừa giật mình như được bừng tỉnh, Chiêu Phong cảm thấy có chút khó chịu.

Là vì gì? không có nàng, ta lại quên mình như vậy, nếu như nàng ở đây thêm một ngày nữa ta sẽ không để nàng đi, trời sắp trở lạnh nàng mặc áo ấm chưa?
Chiêu Phong nhặt chén trà vỡ lên đặt lên bàn.

" Đi ngủ thôi.

"
Mã Bằng vừa ôm cả tập giấy ra thì đã nghe được, Mã Bằng vui mừng mà thốt.

" Vâng, điện hạ.

"
Người bị rơi xuống hố sâu còn không biết bây giờ là canh mấy, Đàm Nhu vừa đánh được một giấc vừa tỉnh đã không ngủ được nữa, nàng nhóm lại lửa vừa ngồi chăm hai người kia.

Bùi Anh là người tỉnh dậy sau đó, hắn lay Đình Nguyên Xuyên, Đàm Nhu không nói gì chỉ mặc hắn cứ thế nói.

" Đình Nguyên Xuyên? Đình Nguyên Xuyên?"
Bùi Anh quay ra mặt nặng mày nhẹ với nàng, hắn hầm hực hỏi.

" Ngươi sao lại bình tĩnh như thế? đây là chủ ý của ngươi à.

"
Đàm Nhu lạnh lùng liếc mắt qua nhìn hắn.

" Ta không bình tĩnh thì làm gì? hốt hoảng? sốt sắng lên như ngươi? "
Bùi Anh vẫn cau mày, hắn hậm hực ngồi xuống, nhìn lên trên từng nước mưa rơi xuống từng hàng giống như ai đổ nước vào, Đàm Nhu đã cẩn thận kéo Đình Nguyên Xuyên và Bùi Anh ra mép hố để không bị ướt, dòng nước rơi xuống ngấm vào đất rồi có từng hàng thoát ra lỗ nhỏ khác, Bùi Anh không biết nên làm gì y phục hắn lấm lem mặt cũng bị xước nhẹ, còn Đình Nguyên Xuyên sau đó đã tỉnh hắn động tay chồm lên giật mình.

Đàm Nhu cũng chỉ liếc lấy một cái, Bùi Anh cũng chẳng nói gì, Đình Nguyên Xuyên như ngồi trên đống bom, khuôn mặt của Đàm Nhu và Bùi Anh đều như sắp nuốt tươi hắn đến nơi.

Trên eo hắn có vết thương nhỏ, Đình Nguyên Xuyên cởi áo ra quay người xem vết thương, cả mảng bụng của hắn bầm tím lên, quay ra đã vội khoác áo lại chỉn chu.

Đàm Nhu cho thêm chút củi, chăm cho đống lửa không tàn, Đình Nguyên Xuyên bước đến ngồi xuống cạnh nàng, Bùi Anh liền cử động nhìn Đình Nguyên Xuyên.

Sau khi Đàm Nhu quay qua nhìn hắn, Đình Nguyên Xuyên bắt đầu nói.

" Ta đã nói là nguy hiểm rồi cả hai người đều không tin ta, hay ho rồi làm sao mà thoát ra được đây.

"
Đàm Nhu đã bực mình nàng liếc hắn lạnh lùng nói.

" Ngươi nói với ta cũng có tác dụng à? Đây không phải là trò tiêu khiển của ngươi ư?"
Đình Nguyên Xuyên cười khẩy, Đàm Nhu không cho hắn nói tiếp nàng liền ngắt lời hắn.

" Lúc nào cũng cười đểu như vậy? hay ho lắm sao? thoát ra khỏi đây rất dễ dàng, để ta giúp ngươi khỏi đi lại nữa rồi lúc đó để Bùi Anh cõng ngươi ra ngoài, công tử Huyết Giáo? vô dụng.

"
Bình thường hắn bị chửi quen rồi, chỉ là hôm nay lời chửi phát ra từ nàng, người đã phế đi chân phải của hắn, hắn bắt đầu oang oang trách nàng.

" Còn không phải tại ngươi sao? ngươi không ra tay độc khiến ta bị phế thì ta đâu biến thành bộ dạng như vậy? vô dụng? cô không cứu được Hiên Trung Phiên, tỷ tỷ còn nằm trong tay ta cô dám xuất ngôn như vậy cẩn thận cái miệng của mình đi, coi trọng cái mạng của mình cũng như mạng của nghĩa huynh và tỷ tỷ mình.

"
Đàm Nhu còn không sợ, nàng cười khẩy nhìn hắn rồi nhìn Bùi Anh, Đàm Nhu càng làm tới nhìn hắn từ trên xuống vừa khinh vừa xuất ngôn.

" Vô dụng là vô dụng, do bản thân ngươi đã không tốt còn tiến tới, ngươi đã cảm giác được vẻ mặt run rẩy sợ hãi của ngươi hồi chiều chưa? Ta không dám nghĩ luôn ấy, cha là Đình Mạn cao cao tại thượng lại có một đứa con trai như vậy là do ông ấy tạo nghiệt hay do nòi giống thoái hóa, ngươi không đụng đến ta thì bây giờ cũng đâu có ngồi ở đây? Kính Nhĩ? ngươi đừng tưởng ta không biết nàng ta là ngươi gài bẫy để ta lọt hố đi theo ngươi, rốt cuộc thì ta có ích gì trong chuyện chính giáo của các người? lợi dụng ta cũng phải khôn khéo một chút, ngươi để lộ thì là chưa chu toàn rồi.

"
Đình Nguyên Xuyên chốc lát bị nàng nói ra hết ý định, hắn đứng phắt lên, Bùi Anh đã thủ kiếm, Đàm Nhu đứng lên nhìn Đình Nguyên Xuyên mà cười.

Hắn kích động xổ ra trước mặt nàng.

" Ngươi, ngươi nói ta vô dụng thì cũng được nhưng nói về cha ta ngươi không có quyền, ông ấy vẫn cao cao tại thượng như vậy ngươi xứng để nói sao? "
Đàm Nhu bước đến gần hắn.

" Trả lời ta trước, rốt cuộc thì trong chuyện này ta có ích gì? cha của ngươi, đúng ông ấy hết sức gây nên cái nghiệt này thì cũng đâu phải là vô dụng như ngươi, đừng tưởng cái vỏ bọc là chính giáo của các bậc trưởng bối để lại của các người thì làm ta có cảm tình, trưởng bối bạt mạng xây dựng lên thì con cháu ra sức phá đi, các người đối với nhau đã bất kính bất hiếu như vậy thì đối với người ngoài cũng không phải tốt đẹp gì, ngươi lảng sang chuyện khác thì là ngươi thua, thì là ngươi bị ta đoán trúng tim đen rồi, rốt cuộc thì ta là cái gì trong chuyện này?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play